Một thời tôi đã đánh mất mình
2025-11-19 14:00:00
Không có tiếng nước chảy trong nhà tắm. Không có tiếng con gọi “bố ơi” giữa đêm. Không có bóng dáng nhỏ xíu của vợ tôi đang ngồi chải tóc trước quạt. Chỉ có tôi – một thân người rỗng ruột, nằm chỏng chơ trên chiếc chiếu cũ, nhìn trần nhà tối om.
Con nhà nghèo
2025-11-18 10:20:00
Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
Hạnh phúc buồn
2025-11-13 09:00:00
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 2)
2025-11-11 17:05:00
Gió luồn nhẹ qua khung cửa mở hé, mang theo hương ngai ngái của lá khô, một chút nắng nhạt đầu ngày và tiếng chim ríu rít đâu đó sau vòm cây. Cơ thể anh mệt hơn, đầu hơi choáng, đôi chân không còn nhanh như trước. Nhưng lạ thay…tâm anh rất nhẹ.
Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 1)
2025-11-10 18:20:00
Anh ngồi thừ ra, cảm giác như vừa phát hiện một vết nứt nhỏ trên tấm kính mà mình vẫn ngỡ là nguyên vẹn. Một cảm giác khó chịu, âm ỉ, không rõ hình dạng. Anh đưa tay lên ngực. Không đau. Không mệt. Không gì cả. Nhưng chính sự bình thường tuyệt đối ấy lại khiến anh thấy lo lắng một cách vô lý.
Xóm vắng
2025-11-09 18:35:00
Đêm đầu tiên về quê bao giờ cũng không dễ ngủ. Tôi nằm nghe tiếng dế gáy trong đêm, tiếng con chàng chạc rên rỉ bên bờ tre già và suy nghĩ về Thanh rồi thao thức mòn mỏi đến hơn nửa đêm mới thiếp đi.
Người giữ lửa
2025-11-08 18:10:00
Mẹ đã sống cả đời giữa hai ngọn núi: một tình yêu không thành, và một tình nghĩa không gọi tên. Bà yêu mà không dám thừa nhận. Bà nuôi anh lớn bằng cả trái tim run rẩy vì sợ bị ghét, sợ làm sai.
Khi cuộc sống của tôi là nốt trầm
2025-11-05 14:35:00
Có đêm, nhìn con ngủ say, tay ôm chặt con gấu bông sứt chỉ, Thanh bật khóc. Không vì buồn. Mà vì thương. Thương con phải lớn lên trong một thế giới không còn mẹ. Thương bản thân mình – một người đàn ông đã lạc mất tất cả, chỉ còn một chút tình phụ tử mong manh như khói.
Những đóa hoa bay
2025-11-04 13:45:00
Những bông hoa đủ màu sắc nhẹ nhàng thanh thoát, mà tôi cứ hết cầm bông này lại cầm bông kia, không thể biết được bông nào đẹp hơn, rồi tha hồ ngắm những bức tranh nữa.
Tháng mười một có mùi hương của người
2025-11-03 20:10:00
Những dòng tin nhắn nối tiếp không dứt, những câu chuyện nhỏ vu vơ cứ thế đan xen, dần dần biến tình bạn thành một thứ cảm xúc mơ hồ, vừa kỳ lạ vừa ngọt ngào. Linh thừa nhận thích tôi và muốn theo đuổi, còn tôi lúc đầu né tránh, tỏ ra không quan tâm, nhưng từ sâu thẳm, tôi lại không muốn em rời đi.
Chuyện của cô, chuyện của anh, chuyện của ba người
2025-11-01 13:45:00
Tình yêu không phải là phép màu, nhưng đôi khi, nó có thể là chiếc cầu nối giữa quá khứ và tương lai. Quá khứ không thể thay đổi, nhưng họ vẫn có thể viết lại tương lai – cho nhau và cho đứa con đã ra đi.
Ký ức về mẹ
2025-10-31 19:55:00
Con từng nghĩ, mẹ luôn mạnh mẽ, kiên nhẫn, nên không sao cả khi con về trễ, khi con im lặng, khi con không gọi. Nhưng mẹ cũng là người – cũng cô đơn, cũng buồn, cũng mong được ai đó hỏi han.




















