Tuổi Ngông Cuồng
2024-02-26 04:20
Tác giả:
Bảo Tiên
Tớ - đứa trẻ mười lăm tuổi. Vừa chạm ngõ cái tuổi trăng tròn, cái tuổi mà không còn nhỏ nhắn gì nữa, cái tuổi mà cần chững chạc rồi. Sơ sơ qua thì tớ là một cô nhóc bướng bỉnh, từ nhỏ đến lớn, tớ chỉ làm theo mỗi ý mình.
Những quyết định gì cũng vậy, tớ mặc kệ ý kiến của những người ngăn cản tớ và tớ phải làm cho bằng được cái quyết định ấy. Tớ cho rằng tính tớ lúc đấy rất “khí chất” và “cương quyết”, tớ mang cái tính cách ấy đi khắp mọi nơi, từ ở nhà cho đến trường và tớ cảm thấy rằng tính tớ lúc đấy rất người lớn. Dĩ nhiên, tớ vẫn biết tớ không phải là một người tốt và hoàn hảo, nhưng chỉ có duy nhất một thứ mà tớ rất tự hào về tớ chính là tính cách ấy.
Ở nhà, tớ rất ương ngạnh, không chịu nghe lời ai, có rất nhiều lúc tớ đã làm ba mẹ tớ cãi nhau và thậm chí là ba mẹ cũng đã khóc vì con người của tớ. Ba mẹ tớ lúc ấy đã dạy dỗ tớ và khuyên tớ rất nhiều, tớ vẫn nhớ rõ lời nói của mẹ tớ: “Mẹ biết con không muốn nghe ý kiến của mọi người, vì con cho rằng mỗi người đều có những quyết định riêng và con cũng vậy, con cũng sẽ lựa chọn làm những điều tốt nhất cho bản thân, mẹ rất hiểu điều đó..
Nhưng mà con gái à! Có đôi lúc, con cũng cần phải tập lắng nghe, hãy lắng nghe ý kiến của những người xung quanh con, cũng có thể, khi con tiếp thu những góp ý đó, con sẽ có thêm những lựa chọn đúng đắn cho mình thì sao đúng không? Ở nhà, ông bà, ba mẹ, và gia đình có thể thông cảm cho tính cách đó của con, vì chúng ta đã đi theo con từ nhỏ đến lớn và cũng hiểu con, nhưng khi con ra ngoài, bản thân con sẽ bị cho là ích kỷ và chỉ nghĩ cho mỗi con mà thôi, như vậy con sẽ dần dần mất đi những mối quan hệ xung quanh con”. Lúc ấy, khi nghe xong tớ chẳng để ý gì đến lời nói của ba mẹ tớ, tớ cho rằng họ đã nhìn quá sâu xa và tớ lại cảm thấy điều đó rất phiền hà. Chính vì thế, tớ bỏ ngoài tai lời ba mẹ dạy dỗ tớ và vẫn bướng bỉnh kiên quyết không thay đổi tính cách đó.
Ở môi trường cấp 2, tớ vẫn giữ mãi con người cũ, tớ cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ khi sống với tính tình ấy. Ngày tháng trôi qua mau và tớ bước vào môi trường mới – Trung học phổ thông. Tớ đỗ vào một trường cấp ba thuộc top cao của thành phố, dĩ nhiên với môi trường giỏi như vậy, các bạn trong đấy đều rất tài năng và giỏi giang, tớ cũng khá ngưỡng mộ các bạn. Vì tớ cũng là đứa ham vui và hoà đồng, nên rất nhanh tớ đã kết thêm nhiều bạn mới từ những ngày đầu tiên. Tụi tớ chơi với nhau rất vui và dĩ nhiên, chơi với nhau càng lâu, sẽ càng hiểu tính nhau hơn. Bỗng dưng một ngày trời đầu đông, cũng chẳng hiểu vì sao, bạn bè tớ nói ít lại, họ trầm mặc hơn và chẳng mấy vui vẻ lắm khi gần tớ. Tớ lúc ấy buồn lắm, trong suốt một ngày hôm đó, gần như tớ không nói chuyện với ai cả, tớ bực bội, tức tối. Vì tớ rất thẳng thắng, nên tớ cũng mong mọi người hay bạn bè tớ đều sẽ thật lòng nói ra những điều mà các bạn ấy khó chịu để tớ biết chứ? Tại sao các bạn ấy lại im mà bỏ mặc tớ như thế?
Trên đường về nhà, tớ cũng chẳng thể thoát khỏi cái suy nghĩ “tại sao?”. Tối đến, vì quá bồn chồn, tớ đã nhắn tin và hỏi các bạn ấy hôm nay các bạn ấy lại kì lạ như vậy, và đập vào mắt tớ là câu trả lời: “Tụi tớ khá khó chịu vì cậu lại chẳng lắng nghe lời nói của tụi tớ, tụi tớ rất muốn được giúp cậu nhưng cậu lại phản bác và chẳng tôn trọng tụi tớ một chút nào.” Ơ hay, sao tụi nó làm quá thế nhỉ? Đó là dòng suy nghĩ ngay lập tức sau khi tớ đọc xong câu trả lời ấy. Tớ cũng chẳng muốn tranh luận với tụi nó lúc này nên tớ tắt điện thoại và mặc kệ luôn. Ngày hôm sau, cũng như hôm qua, các bạn ấy cũng không nói chuyện với tớ một lời nào, tớ nhếch môi và nghĩ “không có bạn này thì mình có bạn khác”.
Và sau đó 3 tuần liên tiếp, tớ nhận ra, có lẽ lời mẹ tớ nói đã trở thành sự thật. Những mối quan hệ xung quanh, tớ dần dần cảm thấy mất kết nối với họ, và họ đã rời đi xa tớ. Cũng chính vì cái lí do quen thuộc là tính cách của tớ. Tớ cảm thấy rằng, đã đến lúc tớ phải suy nghĩ lại về bản thân và con người của tớ. Đêm hôm đó, tớ đã ngồi lại, gạch ra từng dòng về ưu điểm và nhược điểm của tớ. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười lăm năm, tớ chịu nhìn nhận lại tính cách của tớ. Cũng đã mười lăm tuổi rồi, tớ muốn mình phải chững chạc và trưởng thành hơn, không thể lúc nào cũng trẻ con, ích kỷ như thế được.
Và rồi, khi đã viết hết những suy nghĩ, ưu tư, tớ chắc chắn một điều rằng, tớ phải thay đổi ! Phải thay đổi rất nhiều điều, bản thân tớ còn mắc những thiếu sót mà tớ nghĩ chẳng ai có thể tha thứ cho tớ nổi. Có lẽ, những mối quan hệ từ xưa đến nay của tớ, mọi người đã chịu đựng tớ rất nhiều. Sau cái đêm trằn trọc không ngủ được vì phải suy nghĩ làm cách nào để có thể hoàn thiện bản thân, tớ đã bắt đầu một ngày mới tràn đầy năng lượng, tớ đã vui vẻ, đã cười nhiều hơn, tớ mở lòng mình ra trò chuyện lại, bắt đầu kết nối lại những mối quan hệ đã dần mất kết nối. Tớ đã có thể lắng nghe lời nói của mọi người theo chiều hướng tích cực, tớ đã lắng nghe lời góp ý từ mọi người xung quanh.
Cuối cùng thì, tớ đã chinh phục được mục tiêu thay đổi tính tình của tớ, chiến thắng trước sai lầm mà tớ mắc phải trong quá khứ. Tớ dần dần kết nối lại với các mối quan hệ cũ và tớ cảm thấy rằng, tớ đã dần trở nên phiên bản tốt hơn của tớ trong những năm trước. Một cô gái chững chạc, một cô gái biết suy nghĩ, một cô gái biết lắng nghe và đặc biệt là sẽ phải trưởng thành nhiều hơn trong những năm kế tiếp.
© Bảo Tiên - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.
Kí ức tuổi thơ
Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.
Hoà bình đẹp lắm
Hoà bình hôm nay mới đẹp làm sao Nắng rực rỡ vàng tươi trên ruộng lúa Tiếng trẻ thơ ê a vui ca múa Làng quê ta rộn rã bước vào mùa.
Nhân tướng học công sở: 3 đặc điểm trên gương mặt tiết lộ ai là người dễ thăng chức
Bạn không cần phải là người đẹp nhất, nhưng chỉ cần sở hữu 3 nét tướng này, con đường sự nghiệp của bạn chắc chắn sẽ rộng mở, dễ dàng chạm đến vị trí quản lý, lãnh đạo!

