Phát thanh xúc cảm của bạn !

TÌM VỀ KÝ ỨC YÊN BÌNH

2024-02-27 04:20

Tác giả: Doan Hien


Đời người ai trong chúng ta cũng đều có một tuổi thơ của riêng mình. Đó là ký ức đẹp nhất, đáng nhớ nhất của cuộc đời mỗi người. Dù là kỷ niệm vui hay buồn, dữ dội hay bình yên tất cả đều ghi dấu và luôn nhắc nhớ trong tim.

Tuổi thơ tôi cũng vậy. Tôi lớn lên ở một miền quê nghèo. Quanh năm người dân chỉ biết có ruộng đồng, một nắng hai sương. Ba mẹ tôi một đời vất vả nuôi chúng tôi lớn khôn. Nhắc dến mỗi nhớ lại cồn cào da diết!

Tuổi thơ tôi biết bao dữ dội mà ấm áp, chứa đựng biết bao kỉ niệm yêu thương. Tôi đã lới lên trong tình thương bao la của ba mẹ, sự gắn kết của tình thân ruột thịt anh, chị, em... Không có từ ngữ nào diễn tả hết được niềm hạnh phúc đó. Cứ thế tôi lới lên trên quê hương yên bình.

Tuổi thơ tôi gắn liền với những trò chơi “dân dã” như chơi nẻ, chơi ô quan, đi chợ, lò mía đường, thả diều…Chúng tôi thuở ấy vô tư lắm, hồn nhiên lắm. Cứ tụ năm, tụ bảy chơi, nhảy, cười đùa khúc khích suốt ngày. Nụ cười trong sáng đẹp như ánh mặt trời sớm mai.  

Thời nay, trẻ con không còn hứng thú với những trò như vậy nữa. Thay vào đó chúng chỉ biết dúi mắt vào điện thoại, máy tính để chơi game, chơi cờ…Tất cả mhững trò chơi “dân dã” dần đi vào quên lãng và trở thành xa xỉ với chúng.

Con đường quê ngập tràn nắng ấm, dắt chân tôi đến trườnq. Dòng tri thức lớn dần lên với biết bao kỷ niệm. Ký ức vẫn vẹn nguyên, in dấu lời thầy cô và những hình ảnh đẹp về năm tháng tuổi thơ đến trường.

Ngày đó, đi học trường gần hay xa mấy chúng tôi cũng chỉ biết đi bộ thôi. Có trường xa nhà tận 5km. Có bạn nhà khá giả hơn được ba mẹ sắm cho chiếc xe đạp. Cứ 4h sáng chúng tôi lại dậy, tập trung nhóm các bạn cùng xóm từng tốp đông, nắm tay nhau dắt bộ đến trường. Trời thì tối, đường thì vắng nhưng vẫn không thấy sợ gì, mà lại chỉ thấy vui và hào hứng. Nghĩ lại giờ thấy nhớ và yêu sao cái ngày ấy lắm luôn. Đường xá không bê tông, chỉ có đường đất. Mỗi lần trời mưa đường lún sâu, bùn ngập lên cả trên đầu gối. Quần áo, dày dép, cặp sách, sách vở…đều bị dính đầy bùn đất. Nghĩ lại giờ vẫn ớn.

Bây giờ, các cháu đi học lớp nhỏ được ba mẹ dưa đi đón về, còn lớp lớn thì có xe đạp điện, xe máy đi bon bon, đường xá thì tráng bê tông, tráng dầu thẳng tắp. Chúng tôi thuở ấy điều kiện tuy khó khăn nhưng học chăm chỉ lắm, chỉ có biết học và học thôi.

Dòng thời gian cứ trôi đi lặng lẽ, tôi lớn lên từng ngày. Tuổi học trò qua đi. Tôi lại bước vào thời sinh viên xa nhà. Rời xa quê hương tôi ra đất Bắc để tiếp tục con đường tri thức của mình. Mảnh đất vô cùng xa lạ với tôi. Không người thân, không bạn bè…Tôi đã bắt đầu một hành trình mới với biết bao sự thay đổi. Tôi đã cố gắng thích nghi và làm quen. Rồi tôi cũng nhanh chóng bắt nhip mọi thứ từ giọng nói, khẩu vị ăn uống, những phong tục tập quán…Tôi dần làm quen với những con người mới. Và rồi đất Bắc đã trở thành quê hương thứ hai của tôi. Ở đó tôi có những người thầy, người cô, người bạn mới…Và, có cả những người “thân” như gia đình cũng yêu quý tôi.

troi

Cuộc đời thật kỳ diệu. Có những điều đến thật bất ngờ mà ta dường như không hề hay biết. Dường như đã có một sự sắp đặt, định sẵn vô hình nào đó. Nó ngọt ngào, đầy ắp tình yêu thương và nỗi nhớ.

Thời gian đến thật nhanh rồi đi cũng thật nhanh. Thấm thoát thời sinh viên cũng kết thúc. Tôi ra trường với tấm bằng cử nhân hạng khá. Nguồn năng lượng đam mê lại sục sôi. Tôi lại bước đi trên hành trình mới. Ngọn lửa đam mê nghề luôn cháy bỏng trong tôi từng ngày và là nguồn động lực mạnh mẽ giúp tôi vượt qua những sóng gió và thêm yêu cuộc đời hơn..

Cuộc đời luôn đặt ra nhiều khó khăn, thách thức để thử thách ý chí con người. Nếu chúng ta biết yêu điều chúng ta lựa chọn, biết kiên nhẫn, tự tìm thấy cơ hội trong hoàn cảnh và không từ bỏ thì chúng ta sẽ tìm thấy hạnh phúc trong tâm hồn và tìm thấy cơ hội, nguồn ánh sáng mới, nguồn năng lượng để tiếp tục hành trình ước mơ của mình để đi đến thành công.

Cuộc sống ngày càng phát triển, áp lực xã hội càng cao, áp lực cơm áo gạo tiền càng nặng…có mấy ai còn thời gian cho mình được là chính mình để tìm cảm xúc yên bình. Quãng thời gian bôn ba ngược xuôi, tôi đã đi, đã sống, đã ở, đã học tập, đã làm việc…từ Nam chí Bắc. Tất cả đã cho tôi những bài học trải nghiệm cuộc đời, đã cho tôi cảm nhận sâu sắc hơn những giá trị, ý nghĩa của cuộc sống…

Có những lúc cho mình khoảng lặng ngồi suy tư, tôi thèm được trở về tuổi thơ. Thèm được sống lại những cảm xúc yên bình trong sâu thẳm tâm hồn một thời xa ngái. Thèm được sà vào lòng ba mẹ, ngủ ngon trong vòng tay ấm áp, yêu thương. Những ký ức bình yên, ngọt ngào, êm dịu, nhẹ nhàng nhắc nhớ tim tôi như thưở ngày xanh!

 © Đoàn Hiền - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

Vì anh còn thương em

Vì anh còn thương em

Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.

Ai là bạn trong cuộc đời?

Ai là bạn trong cuộc đời?

Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.

Ánh nắng chiếu

Ánh nắng chiếu

Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu

Tan hợp

Tan hợp

Trong thoáng chốc, ánh mắt ta chạm nhau, anh có hay tim em lạc nhịp. Đèn đường phả lấp, em thấy anh quay mặt đi, rồi rất lâu sao đó, anh ngược về phía em.

back to top