Năm em hai mươi và khi em hai lăm
2024-02-29 04:20
Tác giả:
sun-flower
Em đã nghe đâu đó một câu như thế này: “Lúc còn trẻ đừng gặp được người quá phù hợp vì khi bỏ lỡ nhau rồi rất khó gặp một người phụ hợp hơn”. Có lẽ điều đó chẳng sai anh nhỉ? Em loay hoay tìm mãi, vẫn không gặp được một người nguyện ý như mình mong chờ.
Vì sao nhỉ ? Chẳng phải vì tận sâu trong lòng mình còn nhớ anh mà bởi em nhớ những rung cảm, những kỉ niệm tuổi đôi mươi của mình ...
Năm em hai mươi, em chẳng có gì ngoài một trái tim đơn thuần, một lòng một dạ nguyện ý chờ ngày gả cho anh, anh chính là bầu trời, là ước mơ, là mục tiêu duy nhất của em thời điểm đó. Em nhớ em từng nói “Nếu anh không cưới em, chắc có lẽ em rất khó để yêu và cưới một người nào khác”. Chẳng biết có nên "trộm vía” vì điều đó không, mà hiện tại em vẫn chưa tìm được người đó anh nhỉ ?
Năm nay em hai lăm, em có một công việc ổn định, em có nhiều cơ hội mới ở tương lai, em có rất nhiều mục tiêu mới cho cuộc đời mình, có nhà, có xe, có gia đình cho riêng mình nhưng lạ lùng thay lại chẳng có anh. Cái người mà đã từng là mục tiêu duy nhất của cuộc đời mình.
Năm em hai mươi, em chỉ là một cô bé bình thường với nhiều lo toan trong cuộc sống, chẳng phải người quá nổi bật ở đám đông, em luôn lấm lem khi bước ra đường. Em tự ti em thu mình nhưng trái tim em khoẻ mạnh hơn bất cứ điều gì và thế là gặp được anh, một người “đúng gu” em về nhiều mặt, một người em tự hào khi sánh bước bên anh, một người khiến em lo sợ sự cô đơn trống vắng.
Năm nay em hai lăm, vẫn đầy rẫy những lo toan của cuộc sống, em thành công trên con đường mình chọn, em bước ra đường với nhiều ánh mắt ngước nhìn em, em tự tin, tinh tế cuốn hút. Nhưng em cũng mang đầy mình những vết sẹo, tim em đã qua bao lần thương tổn, sẹo đã chi chít trên người em, bởi tình yêu, bởi những người xa lạ ngoài xã hội và trong đó cũng có cả anh.
Năm em hai mươi, em sẽ rung động vì ngày mưa anh lấy ô che cho em, là những hôm tan ca muộn mình gặp nhau chỉ dăm ba phút, là những ngày rong ruổi quanh thành phố và trong túi hai đứa có khi chẳng có đủ năm mươi ngàn dính túi. Thế mà lại vui lại hạnh phúc anh nhỉ?
Năm nay em hai lăm, tài khoản em cũng có thêm vài con số, em chẳng cần phải quá cân đo đong đếm những chi tiêu vụn vặt mỗi ngày, thế mà những chở che từ một người xa lạ sẽ khiến em nghi ngờ. Thế mà một người đàn ông chỉ mỗi yêu thương nhưng chưa đủ kinh tế lại chẳng làm em có cảm giác an toàn. Có lẽ em dần trở thành một con người thực dụng tham lam, em cần tình yêu, cần luôn sự đảm bảo về mặt kinh tế.
Năm em hai mươi tuổi, tất cả những thứ tốt đẹp nhất của em sẽ dành cho anh, em là người có thể nhịn ăn, chẳng ngại nắng mưa, chỉ mong anh chẳng bị đói trong ca làm. Em có thể là người kiên nhẫn chờ anh dành thời gian bên gia đình, bạn bè và cuối cùng là tìm đến em chỉ cần có anh, có một chút thời gian của anh, em đã cảm thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất trên đời.
Năm nay em hai lăm, thi thoảng em bận tối mặt tối mày, thi thoảng em mới nấu cho mình một bữa ăn tử tế, em dần ki bo quỹ thời gian của mình hơn. Đôi lúc phải cân đo đong đếm xem, có nên dành thời gian của mình cho một người nào đó không – cái mà trước đây dành riêng anh chẳng chút đắn đo suy nghĩ.
Năm em hai mươi tuổi, yêu anh bằng tất cả nụ cười và nước mắt của mình, dễ khóc vì những lần anh vô tâm, dễ cười vì những trò vu vơ mỗi lần anh cố làm lành với em. Có khóc có cười như thế lại giúp em cân bằng một cách lạ thường.
Năm nay em hai lăm, em vẫn khóc nhưng chẳng mấy ai nhìn thấy được những giọt nước mắt của em, em vẫn cười nhưng nó ít ỏi và gượng gạo biết nhường nào. Đôi lúc em thấy nhịp sống của mình như một đường thẳng, thiếu mất sự thăng trầm. Em giờ đây lại thèm biết bao những lúc xúc cảm cao trào như ngày ấy, có lúc loạn nhịp, có lúc đau buốt tưởng như chết đi sống lại. Em giờ đây vô cảm trước những biến chuyển cuộc đời mình, em sợ... vì em hiểu ... nhịp tim nằm ngang là một trái tim đã chết.
Anh thấy đó... Thứ làm em nhớ mãi không quên chẳng phải anh, mà là chính mình trong quá khứ. Em biết ơn vì đôi khi phải có cái buông tay ngày hôm đó, mới có em, có anh trưởng thành hơn ở hiện tại. Tất cả mọi điều, điều có thể xảy ra, chúng ta không thể kiếm soát được nó, có những việc bắt buột phải làm, có những người phải bỏ lỡ, để chúng ta có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Em hay anh chúng ta rồi cũng sẽ lại yêu một người nào đó, rồi chúng ta sẽ hạnh phúc theo một cách mới mẻ hơn đúng không anh nhỉ? Bởi những vụn vỡ kia sẽ là bài học giúp ta biết cách vun vén cho một mối quan hệ lâu dài hơn.
Em mong, em của ngày mai sẽ tìm được một người phù hợp, một người em nguyện ý gả đi, một người nguyện ý lấy em. Một người khi nhìn vào những vết sẹo của em, sẽ cảm thông, sẽ nhẹ nhàng... Nếu em không gặp được người phù hợp một mình như hiện tại có sao đâu anh nhỉ? Em có thể chậm, nhưng em sẽ kiên nhẫn chờ.... Biết đâu năm năm nữa em lại có thể ngồi viết những dòng “Em của năm ba mươi...”
© Sun-flower - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…





