Con chó Numi
2021-02-03 01:20:00
Thằng Bèo nở nụ cười, trên tay vẫn còn ôm con chó, chưa bao giờ nó thấy vui sướng như lúc này. Nó yêu thương chó mèo cũng đúng thôi, vì nó là con trai một trong nhà, không có bất cứ anh chị em nào để nó chơi cùng.
Nhớ mùa trứng cá đã qua
2021-01-22 01:20:00
Giờ biết tìm đâu những yêu thương như ngày xưa khi Hương đã theo chồng, lời hứa cũng còn là kỉ niệm. Có lẽ cây trứng cá cũng buồn nên nó mới héo khô ngày anh trở lại. Càng thắt lòng khi thấy đám trẻ nhỏ chạy vòng quanh vui đùa hồn nhiên cất tiếng hát. Anh lau nước mắt quay lưng đi, bỏ lại cây trứng cá phía sau với lời hát của đám trẻ còn vang vọng rồi mất dần, mất dần.
Thanh xuân không có giá như
2021-01-09 01:10:00
Chíp quay lưng đi trong nỗi cô đơn mặc dù thành phố luôn có tiếng nói cười. Từ nay về sau Chíp sẽ ôm lấy hai từ giá như ghì sâu vào đáy lòng mình, và sự tiếc nuối tiếc ấy có thể sẽ đi theo cô một thời gian dài. Thanh xuân của Mộc đã có hình bóng Chíp, nhưng Mộc của bây giờ thuộc về một gia đình bình yên và ấm áp của riêng anh.
Tiết học cuối cùng
2021-01-05 01:05:00
Mai này trên đường đời hối hả, biết có còn gặp lại và ngồi cùng một lớp học cấp 3 hay không? Sẽ có người tiếp tục học, sẽ có người chọn hướng khác, sẽ có người không cùng lớp. Nhưng tiết học hôm nay chẳng thể nào là cuối cùng, nó sẽ còn và ghi lại khoảnh khắc này đến mãi mãi về sau trong tâm trí mỗi con người.
Nhớ mùi khói cay nồng trong căn bếp của má
2021-01-02 01:05:00
Quê hương là những điều giản dị. Tôi nhớ mùi khói chiều mỗi buổi chạy về ăn cơm, nhớ mùi khói cay nồng nhưng vẫn đứng nhìn má nấu. Mùi vị ấy, tôi đem thời gian giấu vào ký ức từ tuổi thơ cho đến bây giờ.
Ở đâu có yêu thương nơi đó là gia đình
2021-01-01 01:20:00
Từ đó, trong căn nhà của ông Năm lúc nào cũng ngập tràn yêu thương. Anh nuôi" hay “người ngoài" đã biến mất từ lúc nào không ai còn nhớ. Chỉ nhớ ba đứa con ông Năm cứ luôn miệng gọi Sinh là anh hai. Như một minh chứng, ở đâu có yêu thương ở đó chính là gia đình.
Cho đi yêu thương
2020-12-31 01:25:00
Thằng Hoàng đã vĩnh viễn ra đi không bao giờ trở lại nữa. Đến nay mọi người hiểu được con người nó, thì đã quá muộn màng, nó đã ra đi vĩnh viễn. Thằng Hoàng với biệt danh cô hồn cũng sẽ chôn vùi cùng nó tận lòng đất sâu. Thay thế vào đó là một câu chuyện cực kỳ cảm động, sẽ được kể mãi ở xóm này. Chuyện về một thằng Hoàng tử tế và tốt bụng.
Vị của nỗi nhớ
2020-12-30 01:20:00
Đêm đó mưa rất nhiều, tôi hòa mình vào những tiếng mưa lạnh lùng ngoài hiên. Tôi nhớ cái ôm ấp đầy ấm áp, nhớ về cô ấy, luôn mong một ngày nào đó cô ấy sẽ trở lại.
Trở lại quê hương có ngoại
2020-12-28 01:18:00
Tôi mang bên mình một dáng quê hương đã mấy chục năm nay giữa trời Tây xa lạ. Tôi luôn nhung nhớ, mong một ngày nào đó sẽ quay trở về. Ngày ấy là bây giờ, tôi đang đặt chân trên mảnh đất đầu đời, như ướm lại dấu chân bước của thuở nào dưới đường cát quê.
Thương lắm mùi đất quê
2020-12-27 01:05:00
Ông nhận ra không đâu rộng và đẹp như chính nơi mình chào đời. Mùi đất quê hương, là hơi thở của con người khi sinh ra tại đó. Và có lẽ, bất hạnh lớn nhất của đời người, là khi nhắm mắt xuôi tay, nằm sâu dưới lòng đất mà chẳng phải đất của quê hương mình.
Trở về quê hương
2020-12-26 01:20:00
Nó quay lưng ra đi, bỏ lại căn nhà cũ kỹ đầy nét điêu tàn. Những chiếc lá me khô, rơi trong chiều gió lộng xuống đầy đầu. Nó vừa đi, vừa nhìn những cánh cò trắng nối nhau bay về tổ, thầm nghĩ “rồi nó cũng như cánh cò ấy, cũng sẽ trở về trong thiêng liêng tiếng gọi tha thiết hai từ quê hương”. Nó bước đi, nắng ấm chiều quê cũng dần dần sắp tắt phía bờ đê xa.
Mùa giáng sinh năm ấy
2020-12-25 01:25:00
Cả nhà nhìn nhau cười, nụ cười ấy ấm áp như tình yêu cha và mẹ đã dành cho nhau. Và mùa giáng sinh đưa hai con người xa lạ trở thành gia đình, sẽ luôn là những thước phim đẹp đẽ không chỉ với cha mẹ và cả những đứa con.