Mùa giáng sinh năm ấy
2020-12-25 01:25
Tác giả:
Quang Nguyễn
blogradio.vn - Cả nhà nhìn nhau cười, nụ cười ấy ấm áp như tình yêu cha và mẹ đã dành cho nhau. Mùa giáng sinh năm ấy đưa hai con người xa lạ trở thành gia đình, sẽ luôn là những thước phim đẹp đẽ không chỉ với cha mẹ và cả những đứa con.
***
Đêm 23 tháng 12, cái giá lạnh se sắt đang trùm xuống không gian, hàng cây tê buốt, trên vòm lá những hạt sương rơi xuống phảng phất cái rét ngọt. Mùa đông đã chuyển mình từng đợt gió lẻn vào khe cửa hở, mang chút hơi thở đêm đông gửi vào căn nhà với những ô cửa gỗ đã khép từ bao giờ.
Thằng Bo mặc chiếc áo ấm màu lam dày cộm. Nó nghịch ngợm chạy xuống bếp rồi chạy lên nhà trên, miệng nghêu ngao hát vài câu lặp đi lặp lại "Mùa đông về kìa, ai có người yêu là có áo ấm, ai đang cô đơn là chẳng có áo ấm như đứng giữa trời đông" tiếng hát của nó làm cho cha mẹ phải bật cười vì cái độ dí dỏm hài hước vốn có từ bản chất của con người nó.
Nó đứng bên cây thông giả được gắn lên những tia đèn chớp trông đẹp lung linh mà múa tay, múa chân hát. Cha mẹ đang ngồi nói chuyện bên ly trà nóng dõi theo cái vẻ ngây ngô của nó. Nó hát xong một đoạn rồi quay sang hỏi.
“Cha mẹ ơi, sao con nghe người ta hát "Ai có người yêu là có áo ấm" sao con không có người yêu mà vẫn có áo ấm?”.
Cha mẹ cười trước câu hỏi quá đỗi hồn nhiên của thằng con khi mới 15 tuổi đầu. Giọng nói của mẹ đi kèm với tiếng cười.
“Ai bảo con không có người yêu”.
“Thì rõ ràng, con không có người yêu nhưng có áo ấm đây còn gì”.
Cha nó thừa biết dù mới 15 tuổi nhưng cậu bé này rất tâm lý, hỏi như vậy cũng vì muốn câu trả lời của cha mẹ "Trước đây cha mẹ, quen nhau, yêu nhau, và cưới nhau như thế nào?". Đó là câu hỏi mà thằng Bo hỏi rất nhiều lần, chưa bao giờ cha mẹ trả lời cho nó biết, cha mẹ chỉ cười mỗi lần nó hỏi.
“Ai nói con không có người yêu. Cha mẹ không thương yêu con hay sao mà con nói không có. Con biết không, có cha mẹ tức là con đang ấm, nhưng không có cha mẹ, thì đó là mùa đông”.
“Con có thấy tội nghiệp với những đứa trẻ không nhà, không cha, không mẹ ngoài kia hay không, mùa đông sẽ đến mỗi ngày trong lòng các em. Chính vì thế con hãy dang rộng đôi tay với tình yêu của Chúa mà thương những hoàn cảnh như thế nhé”.
Thằng Bo nó gãi đầu mặt nhăn vì câu nói cố tình không hiểu từ cha.
“Không phải, ý con người yêu tức là con trai và con gái yêu nhau”.
Mẹ nó nhìn sang cha nó thẹn thùng như lần đầu tiên cha gặp mẹ rồi nảy sinh tình cảm và nên chồng thành vợ cho tới bây giờ đã có 3 mặt con. Mỗi lần thằng út Bo hỏi, mẹ nó đều e thẹn vì trở lại thời thanh xuân.
“Con mới có tí tuổi biết cái gì mà hỏi chuyện yêu đương, chăm ngoan học giỏi cho mẹ”.
“Thì con muốn biết mà. Cha mẹ kể con nghe đi”.
Cha nắm lấy bàn tay mẹ, đôi bàn nõn nà của thuở ấy đã không còn, giờ là những đường nhăn nheo vì thời gian để lại nhưng với cha đôi bàn tay ấy luôn mịn màng mềm mại, dù có bao nhiêu thời gian đi chăng nữa thì mẹ vẫn là cô hoa khôi với đôi mắt bồ câu, mái tóc đen láy, và giọng hát mê ly của một ca viên trong các bài thánh ca đã chạm vào tâm tư của chàng trai si tình chơi đàn ở phía dưới. Chàng trai ấy chính là cha bây giờ.
“Hay là mình kể cho các con nghe nhé em, để các con biết hồi đó cha mẹ yêu nhau như thế nào. Ngày mai là 24 tháng 12 cũng là ngày kỉ niệm anh ngỏ lời yêu em. Thôi thì mình cùng ôn lại kỷ niệm”.
Mẹ cứ xua tay từ chối lời đề nghị từ cha, với gương mặt chưa hết nỗi thẹn thùng.
“Thôi mình già rồi, tóc đã hai màu, kể lại bọn trẻ nghe nó cười chết”.
“Dù gì cũng ôn lại kỷ niệm của hồi trẻ mà, cho các con biết cũng chẳng sao đâu em”.
Mẹ gật đầu đồng ý lấy tay che miệng lộ ra nửa nụ cười. Nụ cười e ấp ấy thật dịu hiền làm sao.
Thằng Bo vỗ tay, chạy vào trong gọi chị gái ra. Chúng nó ngồi xuống, lắng tai nghe cha kể, đôi khi òa lên cười lớn vì sự mắc cỡ của mẹ.
“Các con có biết vì sao hôm nay cha mẹ lại mặc áo sơ mi trắng không?”.
“Dạ không”.
"Cha yêu mẹ từ lần gặp đầu trong một cái nhà thờ cũ kĩ, mẹ ngày xưa xinh đẹp, có giọng ca rất hay thường được ban văn nghệ. Sau một thời gian dài tập cùng nhau, tình cảm của cha mẹ bắt đầu.
Khi mới quen nhau cha mẹ hay đi lễ trong chiếc xe đạp cũ với đôi tà áo trắng. Mẹ vẫn đứng trước cổng trông theo từng người nối nhau ra về, vẫn không thấy bóng cha đâu. Cha nấp sau một cây tùng lớn bên hông giáo đường, lén nhìn mẹ nôn nóng chờ đợi, thấy yêu làm sao.
Mẹ giận dỗi vì sự trêu chọc suốt cả đêm hôm ấy, ngồi phía sau xe im lặng chẳng nói được lời nào. Nửa đoạn đường, cha dừng xe nói lời xin lỗi, mẹ nở nụ cười rồi quên luôn đang giận cha.
Đến nhà của mẹ, trời đã khá tối, cha can đảm nắm lấy bàn tay mẹ. Đây là cái nắm tay đầu tiên. Sau đó mẹ đưa cha đến gặp bà”.
“Nay là mùa đông, 24 - 12 trời rét ngọt cũng đang trong mùa giáng sinh Chúa sẽ xuống nhân gian ban phước lành cho tất cả mọi người. Và những đôi yêu cũng mong kết đôi để tìm ấm áp từ tình thương của Chúa. Bây giờ trời còn sớm, cháu hãy về nói với hai anh chị sang đây thăm chơi”.
Cha hiểu được hàm ý của bà, lòng mừng đến vô tận, một mạch chạy xe về nhà báo tin cho gia đình biết. Có thể nói phút giây này cha là người hạnh phúc nhất.
Đưa mẹ đến nhà thờ, hôm đó giáng sinh thật đông vui, cái nhà thờ bé nhỏ chật kín người lui tới. Ông già Noel trong bộ đồ đỏ vác theo một túi to đi khắp nơi tặng quà cho những em nhỏ, niềm vui rộn ràng, tiếng cười chen chúc nhau, bài hát Jingle Bells được phát ra từ giáo đường, không khí tưng bừng an lành khắp mọi nơi.
Cha cầu nguyện, mong Chúa ban ơn cho cha lấy được mẹ. Buổi lễ đã xong vẫn như thường ngày mẹ chờ cha trước cổng. Lần này cha không muốn mẹ giận dỗi nữa, cha vừa bước tới mẹ.
“Lúc nãy em có cầu nguyện dưới Chúa, nhưng em sẽ không nói ra đâu, để xem chúa có ban ơn cho chúng ta không. Nếu lời cầu nguyện của anh không trùng với lời cầu nguyện của em, tức là Chúa không đồng ý và ngược lại”.
Cha đứng thẫn thờ trước cây thông to cao với ánh đèn rực rỡ, thật sự không biết mẹ đã cầu nguyện điều gì, nếu cha nói ra sai có lẽ mẹ sẽ không đồng ý lấy cha. Cha bối rối nhắm mắt hướng về giáo đường mà cầu nguyện, mong rằng lời cầu nguyện ấy sẽ trùng khớp với mẹ.
“Anh cầu nguyện với Chúa, ban ơn cho chúng ta nên duyên vợ chồng”.
Bỗng nhiên gương mặt mẹ không cười, cha nghĩ chắc có lẽ lời cầu nguyện ấy là sai, gương mặt cha thoáng lên nét buồn. Mẹ nói trong sự bất ngờ.
“Em cũng cầu nguyện với Chúa như vậy đó”.
Niềm vui của cha dâng trào mà quên mất xung quanh đông đúc người đang đứng nhìn. Cha như hét lên "Đa tạ Chúa ban ơn" nắm tay đôi bàn tay của mẹ.
“Em làm vợ anh nhé”.
Mẹ nở nụ cười gật đầu, xung quanh đám đông vỗ tay như lời chúc mừng. Hai tà áo trắng ôm lấy nhau dưới những ánh đèn lung linh đêm giáng sinh, cái ấm áp truyền vào nhau dù ngoài kia những cơn gió lạnh đang ùa về.
Mỗi năm cứ vào mùa giáng sinh cha mẹ đều mặc áo sơ mi trắng, cha đàn cho mẹ hát lại những bài thánh ca như muốn ôn lại kỉ niệm của tình yêu đã bắt đầu từ mùa giáng sinh năm ấy cho đến tận bây giờ dù đã 43 năm.
Thằng Bo nghe xong câu chuyện nó vỗ tay quyết liệt và mọi thắc mắc của các nó nay đã được giải đáp cặn kẽ, vì sao cứ mỗi lần giáng sinh đến cha mẹ đều mặc áo sơ mi trắng, cha thường ngồi bên cây đàn nắn nót từng phím, và mẹ hay cất lên giọng hát.
“Tối mai cha mẹ chở con đi chơi giáng sinh nhé, con đã chuẩn bị bộ đồ để làm ông già Noel”.
Mẹ cười âu yếm nói với nó.
“Sao con lại muốn làm ông già Noel?”.
“Vì con muốn tặng quà cho các bạn nhỏ chưa được may mắn còn cha còn mẹ như con. Vì con hiểu rằng ngoài kia vẫn còn vô số bạn không có dép để mang, không có áo ấm để mặc đang run rẩy giữa trời rét đông”.
Cha gật đầu cười, khen ngợi cái thằng con út tuy nghịch ngợm nhưng biết thương người.
“Con giỏi lắm, cha có quà cho con đây”.
Cha vào trong lấy chiếc mũ len Noel màu đỏ.
“Con cảm ơn cha. Thích quá”.
“Đội lên đi con, rồi mai đi đón Noel cùng cha mẹ”.
Cả nhà nhìn nhau cười, nụ cười ấy ấm áp như tình yêu cha và mẹ đã dành cho nhau. Mùa giáng sinh năm ấy đưa hai con người xa lạ trở thành gia đình, sẽ luôn là những thước phim đẹp đẽ không chỉ với cha mẹ và cả những đứa con.
© Quang Nguyễn - blogradio.vn
Xem thêm: Sáu mùa Giáng sinh lạnh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
















