Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có phải em mùa đông Hà Nội

Có phải em mùa đông Hà Nội

2016-01-15 01:00:00

Mùa về, nắng không dịu tan giữa áng mây màu xanh như màu mùa thu bỏ ngỏ. Bậu cửa sổ cuối con hẻm xưa, sắc hoa giấy li ti cứ tan hoang mang một nỗi nhớ về mùa. Nét trầm cổ, mộc mạc từ những ngày cổ xưa, thoáng buồn. Giữa một bề ngoài đang vươn mình phát triển quá nhanh dưới bàn tay nhân loại thì trong trái tim thủ đô vẫn hiện về những giọt kí ức già cỗi chảy trôi.

Mùa trở mình, cô đơn về theo gió

Mùa trở mình, cô đơn về theo gió

2016-01-13 09:31:34

Ngày mùa trở mình, tôi lại thấy những niềm tin cũ về theo những mùa cũ. Tôi tin sau khi ngủ một giấc, mọi vết thương của chúng ta đều có thể lành lại. Tôi tin sau tháng năm, mọi nỗi nhớ vô nghĩa đều có thể nguôi đi.

Nếu của ngày xưa ấy

Nếu của ngày xưa ấy

2016-01-11 01:00:00

Lớn hơn một chút, người ta khi yêu, sợ mất tất cả, sợ vấp ngã để rồi nhón chân rón rén, cũng có kẻ vội vã nắm chặt. Người ta biết, có những tình cảm thầm lặng như giọt sương sớm ngoài hiên, long lanh trong trẻo vắt ngang màu lá nhỏ. Chỉ đợi nắng lên mà bốc hơi khỏi trần thế, rồi bị lãng quên trong một ngày đẹp trời.

Ô cửa mùa xuân

Ô cửa mùa xuân

2016-01-07 01:00:00

Xuân về, có cô gái đứng nép bên khung cửa sổ ngóng người ở phương xa, đôi mắt hân hoan tràn đầy niềm vui sướng, nắm chặt bàn tay gói mùa đông lại lòng nhủ thầm mùa xuân nữa lại về, bầu trời trong xanh, nắng mê mải. Xuân về cho vừa kịp Tết.

 Có vứt bỏ được nỗi buồn?

Có vứt bỏ được nỗi buồn?

2016-01-06 01:00:00

Ranh giới của quen và lạ, mỏng manh lắm. Người ta quan tâm nhau rồi chẳng màn ghét bỏ nhau cũng dễ dàng lắm. Thà rằng vui một mình, buồn một mình, cứ một mình như vậy... lại hay.

Cuối đông về chạm ngõ nỗi nhớ thương

Cuối đông về chạm ngõ nỗi nhớ thương

2015-12-31 14:32:49

Tháng 12- tháng của nỗi nhớ nhà da diết cuộn xoáy vào lòng bao người con xa xứ. Cơm áo gạo tiền cuốn cuộc đời mỗi người vào những vùng đất khác nhau, tha phương nơi đất khách vào những ngày cuối năm thật sự là một cảm giác lạc lõng muốn được về quê hương - nơi có bóng chiều hoàng hôn mờ tím loang lỗ một vùng trời êm ả.

  Đông về phố cõng nắng đi đâu?

Đông về phố cõng nắng đi đâu?

2015-12-31 01:00:00

Ta nhớ những kỷ niệm cùng người trên con đường đầy nắng, nhớ cái màu vàng hanh hao của nắng vương đầy trên mái tóc người thương. Nắng đưa ta đến bên nhau, để rồi đông sang nắng tắt, người cũng bỏ đi từ độ nào.

Hạnh phúc là trân trọng những gì mình đang có

Hạnh phúc là trân trọng những gì mình đang có

2015-12-30 08:11:38

Hạnh phúc chẳng phải kiếm tìm ở đâu xa, mà hạnh phúc chính là những bước đường ta qua, những con người ta đã gặp và hạnh phúc đơn giản nhất là trân trọng những gì ta đang có.

Chúng ta liệu có thể yêu thật lòng bao nhiêu lần trong đời?

Chúng ta liệu có thể yêu thật lòng bao nhiêu lần trong đời?

2015-12-28 01:00:00

Vòng vo trăm năm cuộc đời vốn dĩ chỉ mong muốn những an bình đến với mình. Đương nhiên, không có nghĩa là nó sẽ xảy đến một cách dễ dàng. Chúng tôi có cùng nhau đi tới tận chân trời góc bể, rồi vẫn trở về vạch số không, xa lạ.

Gõ cửa yêu thương đêm Giáng sinh

Gõ cửa yêu thương đêm Giáng sinh

2015-12-25 04:31:23

Năm nay tôi đón giáng sinh ở Sài Gòn và cả năm mới cũng vậy, có một vài cuộc hẹn, một vài dự định, có lẽ tôi không mong đợi được sự cô đơn gõ cửa như vài năm trước nữa. Có thể là bỗng dưng mọi thứ dễ dàng hơn, có thể do tôi đã gom niềm vui của nhiều năm trước lại, cũng có thể khi lớn lên thì tấm lòng và trái tim cũng mở rộng ra hơn, và khi đó yêu thương sẽ dễ dàng gõ cửa và bước vào.

Có một Sài Gòn bình yên trong tôi

Có một Sài Gòn bình yên trong tôi

2015-12-24 01:00:00

Sài Gòn vẫn cứ luôn ồn ào, náo nhiệt như thế nhưng ở đâu đó giữa thành phố rộng lớn này tôi vẫn tìm thấy cho mình một vài chốn quen thuộc để dừng chân, để lặng nhìn cuộc sống và mỉm cười chào đón những giờ phút bình yên.

 Xe bus – chốn bình yên giữa lòng thành phố

Xe bus – chốn bình yên giữa lòng thành phố

2015-12-23 08:39:19

Bus trong tôi không phải là tình yêu! Thật vậy! Bus với tôi là một chốn bình yên giưã lòng Hà Nội xô bồ. Tôi chưa từng yêu bus theo cái cách mà người ta vẫn hay yêu. Những ngày đầu biết đến bus, bus là thứ gì đó mà tôi chẳng thể thương, nó khiến mọi thứ trong tôi như lộn nhào. Rồi dần cũng quen, lại tìm được cho mình một góc nhỏ riêng biệt. Buồn lên bus, vui cũng tìm bus, thế là thành thân.

back to top