20 tuổi, mạnh mẽ lên rồi cũng ổn cả thôi
2016-10-02 01:25
Tác giả:
Nói quên mà đâu có dễ.
Thời gian trôi nhanh quá chẳng chờ một ai. Sắp tới ngay đây thôi, chỉ còn vỏn vẹn 4 ngày nữa tôi tròn 20 tuổi. Còn 4 ngày cho tôi thực hiện nốt những mục tiêu mình đặt cho chính mình trước tuổi 20.
Tôi từng ước mơ nhiều lắm, đặt ra mục tiêu cũng nhiều để rồi dang dở cũng nhiều. Nhớ lại chính mình của mấy năm trước đây, chính là tôi, mọi thứ đều có lý do của nó. Tôi chẳng muốn bao biện cho bất kì điều gì. Nhưng ngày ấy có lúc tôi cũng chẳng thể hiểu được chính mình.
Tôi nhớ những ngày mình còn là cô bé 13 14 tuổi ngây thơ vẫn còn chân đất nhảy dây cùng đám bạn mỗi giờ ra chơi. 13 tuổi, cái tuổi đẹp như thế mà rồi bỗng nhiên bước ngoặt ấy đã thay đổi cả cuộc đời tôi. Từ ngày ấy cũng chẳng biết đã bao nhiêu lần tôi nghĩ, nếu như cái tai hoạ chẳng chọn mình thì liệu có tôi của ngày hôm nay? Nếu như thế thì bố mẹ tôi, gia đình tôi có khác bây giờ không? Người ta cứ nói chuyện vui nên nhớ chứ buồn đừng giữ lâu chỉ khiến mình nặng nề mà thôi. Tôi muốn mình vô lo vô nghĩ, thế nhưng mà nói thì dễ chứ làm được nào có đơn giản. Ai bỏ được ngoài tai hết những lời người khác nói về mình. Giả vờ như không nghe không thấy, hay trốn một góc tách biệt hẳn với thế giới lắm thị phi, ồn ã ngoài kia. Và tôi chọn trọn cách trốn chạy ấy.
Tôi sợ chẳng thể đủ can đảm để đối mặt. Tôi xa lánh mọi người, mặc cảm về chính bản thân tôi. Một mình tự nghĩ, tự suy diễn, cô đơn, tự hành hạ chính bản thân mình. Tôi ích kỷ khi tự cho mình quyền được hành hạ mọi người vì cảm xúc của riêng tôi.
Tôi không cho rằng mỗi người sinh ra đã mang cho mình một số phận. Ít nhiều cái số phận đó một phần đều do mình mà nên cả. Con người sinh ra, lớn lên, trưởng thành rồi già đi rồi chết đã là quy luật. Vậy nên tôi tiêu cực và trách móc mọi người. Tôi đã từng như thế đấy.

Thi đỗ vào cấp ba, tôi bước thêm một bước quan trọng nữa. Ở đây mọi thứ hoàn toàn mới. Tôi sẽ cố gắng bắt đầu thật tốt và sẽ không để ai biết được tôi là ai. Thế mà tôi bỏ dở năm học lớp 11. Mọi thứ chẳng hề như tôi tưởng tượng. Tôi đã nghĩ mình đã mạnh mẽ lắm, nhưng tôi đã sai rồi. Tôi yếu đuối hơn bản thân tôi nghĩ. Tôi bỏ về một thế giới bình yên hơn. Nơi mà tôi không thể nghe thấy bất kì những tạp âm nào, nơi ấy tôi nhìn thấy mình đang sống. Nơi tôi quyết định dừng bước nghỉ chân để chiêm nghiệm để mạnh mẽ hơn và bước tiếp. Thêm gần một năm trốn chạy giờ đây tôi đã vào đại học.
Tôi đang sắp đón tuổi 20... Tôi đã làm được gì?
Chẳng có gì, có chăng chỉ là tất cả những khó khăn tưởng như đã đánh gục tôi khi ấy chẳng phải bây giờ tôi đã vượt qua hết rồi hay sao. Hay ít ra tôi biết mình mạnh mẽ hơn trước, chỉ là hơn mình trước kia thôi, như thế chẳng phải tôi cũng đã làm được rồi hay sao? Hay là tôi lạnh lùng hơn trở nên vô cảm hơn. Tôi biết cách nghe những gì nên nghe. Tôi kiềm chế được cảm xúc của mình hơn. Tôi chẳng còn khóc lóc nổi điên mỗi khi mình căng thẳng. Tôi không còn tự hành hạ chính mình. Tôi biết cách tự làm cho mình vui, làm cho mình quên đi những phiền muộn. Tôi biết viết ra như một cách để giải toả.
Khó khăn đã dạy cho tôi những bài học để tôi biết cách lớn lên mà tôi sẽ chẳng bao giờ tôi quên. Cuộc đời mình, buồn vui, thất bại hay thành công đều không thể quên.

Hôm nay, tại sao tôi lại viết những dòng này và lại ra thêm một quyết định nữa, tôi chia sẻ với mọi người. Tôi mong cho những ai đang trải qua những chuyện buồn phiền hiểu được, tôi cũng yếu đuối lắm và rồi có gia đình bên cạnh, có những người bạn thật sự quan tâm tôi đã bước qua tất cả. Cuộc sống ai biết trước điều gì. Buồn vui là chuyện thường tình. Coi nhẹ sẽ là nhẹ, coi nặng sẽ thành nặng. Chuyện nhỏ hay bé là do cách nghĩ của mình cả. Nghĩ là bé sẽ bé, bé sẽ hoá không.
Tôi ít va vấp với xã hội bên ngoài nhưng những cảm xúc tiêu cực, tôi thừa nhận tôi đã trải qua không ít. Tôi đã sống cùng nó và trải qua nó.
Cảm xúc chi phối tôi rất nhiều, nó ảnh hưởng đến tất cả những quyết định của tôi. Và tôi phải lí trí hơn. Không thể làm việc vào cảm xúc. Giấu tất cả mọi thứ vào sâu bên trong tôi trở nên lạnh lùng, ít nói. Tôi vẫn khóc nhưng sẽ không để cho ai nhìn thấy tôi khóc.
Mạnh mẽ lên, mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi. Chỉ là bạn dừng lại với nó nhanh hay chậm hay quyết định đạp lên nó để bước tiếp.
Dậy đi thôi!
© Nguyễn Thảo Nhi – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Date to marry
Tôi rất thích trải nghiệm, nhưng tình yêu thì không. Đối với một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình tan vỡ, tôi càng không muốn chơi đùa với trái tim của chính mình.

5 con giáp nữ mệnh tốt, giàu có hơn hẳn người thường
Trong vũ trụ rực rỡ sắc màu, có những con giáp nữ nổi bật, sinh ra đã toát ra vẻ đài các và phong thái ngút ngàn của những người phụ nữ quyền lực và giàu có. Họ là ai?

Những mảnh vụn từ mùa thu mà tôi nhặt được
Chắc hẳn trông rất buồn cười, tôi chỉ cao đến vai anh ấy, chúng tôi đi bên nhau như hình với nửa bóng, chỉ có nửa bóng thì sao mà thành một đôi với hình được, chắc nhiều người trong trường nghĩ vậy. Nhưng tôi nghĩ, chuyện đó thì có là gì, tình yêu còn không phân biệt tuổi tác nữa là chiều cao.

Duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau
Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?

Hắn và Lan
Nơi nào có cô là không có hắn, nơi có hắn thì không có cô. Không phải kẻ thù nhau, chỉ vì không muốn ai bàn tán về họ nữa thôi. Với hắn, hắn sợ vì sự phán xét soi mói từ mọi người. Với Lan, Lan nghĩ hắn chẳng xứng đáng để cô bận lòng.

Chậm một nhịp để chữa lành
Cậu chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào ai, chưa từng nghĩ sẽ phụ thuộc vào ai,… thực ra như vậy rất tốt, nhưng đôi lúc sự rõ ràng và sòng phẳng đó lại vô tình đẩy bạn vào thế tự cô lập chính mình.

Thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo
So sánh con mình với “con nhà người ta”, so sánh bạn đời với hình mẫu lý tưởng trên phim ảnh, thậm chí so sánh chính gia đình mình với những gia đình khác… là vòng xoáy khiến cuộc sống gia đình trở nên căng thẳng. Sau đây là những gợi ý để bạn thoát khỏi nỗi bất an về sự hoàn hảo.

Tôi muốn quên nhưng đột nhiên lại nhớ!
Thực tế, nạn nhân đã phải gánh chịu nỗi đau đớn, tủi nhục và những tổn thương sâu sắc về thể chất lẫn tinh thần. Thế nhưng, thay vì cảm thông, xã hội lại thường đặt ra những câu hỏi như: "Cô ấy mặc gì?" hay "Cô ấy đi một mình à?" Những câu hỏi này không chỉ khoét sâu vết thương của nạn nhân mà còn củng cố định kiến và duy trì sự bất công trong cách nhìn nhận vấn đề.

Bao giờ đáp bến đỗ
Uất hận chất chồng, khát khao được đặt chân đến Mỹ để trả thù người chồng bội bạc càng lúc càng mãnh liệt. Nó như con thiêu thân lao vào những cuộc tình vụn vặt, chỉ cần nghe nói đâu đó có Việt kiều, có cơ hội để theo đuổi giấc mơ xa vời ấy, là nó sẵn sàng lao vào, bất chấp mọi thứ.

Vượt qua thử thách của tình yêu
Anh có biết không, sau bao nhiêu năm như vậy mà chị ấy chưa hề quên anh đi? Chị ấy luôn cảm thấy có lỗi rất nhiều với anh và luôn nguyện cầu ở một nơi nào đó anh sẽ sống thật hạnh phúc.