Phát thanh xúc cảm của bạn !

20 tuổi, mạnh mẽ lên rồi cũng ổn cả thôi

2016-10-02 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Khó khăn đã dạy cho tôi những bài học để tôi biết cách lớn lên mà tôi sẽ chẳng bao giờ tôi quên. Cuộc đời mình, buồn vui, thất bại hay thành công đều không thể quên.

***

Nói quên mà đâu có dễ.

Thời gian trôi nhanh quá chẳng chờ một ai. Sắp tới ngay đây thôi, chỉ còn vỏn vẹn 4 ngày nữa tôi tròn 20 tuổi. Còn 4 ngày cho tôi thực hiện nốt những mục tiêu mình đặt cho chính mình trước tuổi 20.

Tôi từng ước mơ nhiều lắm, đặt ra mục tiêu cũng nhiều để rồi dang dở cũng nhiều. Nhớ lại chính mình của mấy năm trước đây, chính là tôi, mọi thứ đều có lý do của nó. Tôi chẳng muốn bao biện cho bất kì điều gì. Nhưng ngày ấy có lúc tôi cũng chẳng thể hiểu được chính mình.

Tôi nhớ những ngày mình còn là cô bé 13 14 tuổi ngây thơ vẫn còn chân đất nhảy dây cùng đám bạn mỗi giờ ra chơi. 13 tuổi, cái tuổi đẹp như thế mà rồi bỗng nhiên bước ngoặt ấy đã thay đổi cả cuộc đời tôi. Từ ngày ấy cũng chẳng biết đã bao nhiêu lần tôi nghĩ, nếu như cái tai hoạ chẳng chọn mình thì liệu có tôi của ngày hôm nay? Nếu như thế thì bố mẹ tôi, gia đình tôi có khác bây giờ không? Người ta cứ nói chuyện vui nên nhớ chứ buồn đừng giữ lâu chỉ khiến mình nặng nề mà thôi. Tôi muốn mình vô lo vô nghĩ, thế nhưng mà nói thì dễ chứ làm được nào có đơn giản. Ai bỏ được ngoài tai hết những lời người khác nói về mình. Giả vờ như không nghe không thấy, hay trốn một góc tách biệt hẳn với thế giới lắm thị phi, ồn ã ngoài kia. Và tôi chọn trọn cách trốn chạy ấy.

Tôi sợ chẳng thể đủ can đảm để đối mặt. Tôi xa lánh mọi người, mặc cảm về chính bản thân tôi. Một mình tự nghĩ, tự suy diễn, cô đơn, tự hành hạ chính bản thân mình. Tôi ích kỷ khi tự cho mình quyền được hành hạ mọi người vì cảm xúc của riêng tôi.

Tôi không cho rằng mỗi người sinh ra đã mang cho mình một số phận. Ít nhiều cái số phận đó một phần đều do mình mà nên cả. Con người sinh ra, lớn lên, trưởng thành rồi già đi rồi chết đã là quy luật. Vậy nên tôi tiêu cực và trách móc mọi người. Tôi đã từng như thế đấy.

 20 tuổi, mạnh mẽ lên rồi cũng ổn cả thôi

Thi đỗ vào cấp ba, tôi bước thêm một bước quan trọng nữa. Ở đây mọi thứ hoàn toàn mới. Tôi sẽ cố gắng bắt đầu thật tốt và sẽ không để ai biết được tôi là ai. Thế mà tôi bỏ dở năm học lớp 11. Mọi thứ chẳng hề như tôi tưởng tượng. Tôi đã nghĩ mình đã mạnh mẽ lắm, nhưng tôi đã sai rồi. Tôi yếu đuối hơn bản thân tôi nghĩ. Tôi bỏ về một thế giới bình yên hơn. Nơi mà tôi không thể nghe thấy bất kì những tạp âm nào, nơi ấy tôi nhìn thấy mình đang sống. Nơi tôi quyết định dừng bước nghỉ chân để chiêm nghiệm để mạnh mẽ hơn và bước tiếp. Thêm gần một năm trốn chạy giờ đây tôi đã vào đại học.

Tôi đang sắp đón tuổi 20... Tôi đã làm được gì?

Chẳng có gì, có chăng chỉ là tất cả những khó khăn tưởng như đã đánh gục tôi khi ấy chẳng phải bây giờ tôi đã vượt qua hết rồi hay sao. Hay ít ra tôi biết mình mạnh mẽ hơn trước, chỉ là hơn mình trước kia thôi, như thế chẳng phải tôi cũng đã làm được rồi hay sao? Hay là tôi lạnh lùng hơn trở nên vô cảm hơn. Tôi biết cách nghe những gì nên nghe. Tôi kiềm chế được cảm xúc của mình hơn. Tôi chẳng còn khóc lóc nổi điên mỗi khi mình căng thẳng. Tôi không còn tự hành hạ chính mình. Tôi biết cách tự làm cho mình vui, làm cho mình quên đi những phiền muộn. Tôi biết viết ra như một cách để giải toả.

Khó khăn đã dạy cho tôi những bài học để tôi biết cách lớn lên mà tôi sẽ chẳng bao giờ tôi quên. Cuộc đời mình, buồn vui, thất bại hay thành công đều không thể quên.

 20 tuổi, mạnh mẽ lên rồi cũng ổn cả thôi

Hôm nay, tại sao tôi lại viết những dòng này và lại ra thêm một quyết định nữa, tôi chia sẻ với mọi người. Tôi mong cho những ai đang trải qua những chuyện buồn phiền hiểu được, tôi cũng yếu đuối lắm và rồi có gia đình bên cạnh, có những người bạn thật sự quan tâm tôi đã bước qua tất cả. Cuộc sống ai biết trước điều gì. Buồn vui là chuyện thường tình. Coi nhẹ sẽ là nhẹ, coi nặng sẽ thành nặng. Chuyện nhỏ hay bé là do cách nghĩ của mình cả. Nghĩ là bé sẽ bé, bé sẽ hoá không.

Tôi ít va vấp với xã hội bên ngoài nhưng những cảm xúc tiêu cực, tôi thừa nhận tôi đã trải qua không ít. Tôi đã sống cùng nó và trải qua nó.

Cảm xúc chi phối tôi rất nhiều, nó ảnh hưởng đến tất cả những quyết định của tôi. Và tôi phải lí trí hơn. Không thể làm việc vào cảm xúc. Giấu tất cả mọi thứ vào sâu bên trong tôi trở nên lạnh lùng, ít nói. Tôi vẫn khóc nhưng sẽ không để cho ai nhìn thấy tôi khóc.

Mạnh mẽ lên, mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi. Chỉ là bạn dừng lại với nó nhanh hay chậm hay quyết định đạp lên nó để bước tiếp.

Dậy đi thôi!

© Nguyễn Thảo Nhi – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Gửi người con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện

Mình cũng là phụ nữ và mình chính là người phụ nữ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm chỉ, chịu thương, chịu khó, sống tiết kiệm, không son không phấn, biết nghe lời,… Thực ra, bản chất của mình không như vậy, nhưng mình được dạy dỗ như vậy, và dần dần mình đang trở thành người phụ nữ như vậy.

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Ai cũng có ước mơ của riêng mình

Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý

Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ

Ước mơ của mẹ

Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ

Món ăn của mẹ

Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

back to top