Phát thanh xúc cảm của bạn !

20 tuổi, mạnh mẽ lên rồi cũng ổn cả thôi

2016-10-02 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Khó khăn đã dạy cho tôi những bài học để tôi biết cách lớn lên mà tôi sẽ chẳng bao giờ tôi quên. Cuộc đời mình, buồn vui, thất bại hay thành công đều không thể quên.

***

Nói quên mà đâu có dễ.

Thời gian trôi nhanh quá chẳng chờ một ai. Sắp tới ngay đây thôi, chỉ còn vỏn vẹn 4 ngày nữa tôi tròn 20 tuổi. Còn 4 ngày cho tôi thực hiện nốt những mục tiêu mình đặt cho chính mình trước tuổi 20.

Tôi từng ước mơ nhiều lắm, đặt ra mục tiêu cũng nhiều để rồi dang dở cũng nhiều. Nhớ lại chính mình của mấy năm trước đây, chính là tôi, mọi thứ đều có lý do của nó. Tôi chẳng muốn bao biện cho bất kì điều gì. Nhưng ngày ấy có lúc tôi cũng chẳng thể hiểu được chính mình.

Tôi nhớ những ngày mình còn là cô bé 13 14 tuổi ngây thơ vẫn còn chân đất nhảy dây cùng đám bạn mỗi giờ ra chơi. 13 tuổi, cái tuổi đẹp như thế mà rồi bỗng nhiên bước ngoặt ấy đã thay đổi cả cuộc đời tôi. Từ ngày ấy cũng chẳng biết đã bao nhiêu lần tôi nghĩ, nếu như cái tai hoạ chẳng chọn mình thì liệu có tôi của ngày hôm nay? Nếu như thế thì bố mẹ tôi, gia đình tôi có khác bây giờ không? Người ta cứ nói chuyện vui nên nhớ chứ buồn đừng giữ lâu chỉ khiến mình nặng nề mà thôi. Tôi muốn mình vô lo vô nghĩ, thế nhưng mà nói thì dễ chứ làm được nào có đơn giản. Ai bỏ được ngoài tai hết những lời người khác nói về mình. Giả vờ như không nghe không thấy, hay trốn một góc tách biệt hẳn với thế giới lắm thị phi, ồn ã ngoài kia. Và tôi chọn trọn cách trốn chạy ấy.

Tôi sợ chẳng thể đủ can đảm để đối mặt. Tôi xa lánh mọi người, mặc cảm về chính bản thân tôi. Một mình tự nghĩ, tự suy diễn, cô đơn, tự hành hạ chính bản thân mình. Tôi ích kỷ khi tự cho mình quyền được hành hạ mọi người vì cảm xúc của riêng tôi.

Tôi không cho rằng mỗi người sinh ra đã mang cho mình một số phận. Ít nhiều cái số phận đó một phần đều do mình mà nên cả. Con người sinh ra, lớn lên, trưởng thành rồi già đi rồi chết đã là quy luật. Vậy nên tôi tiêu cực và trách móc mọi người. Tôi đã từng như thế đấy.

 20 tuổi, mạnh mẽ lên rồi cũng ổn cả thôi

Thi đỗ vào cấp ba, tôi bước thêm một bước quan trọng nữa. Ở đây mọi thứ hoàn toàn mới. Tôi sẽ cố gắng bắt đầu thật tốt và sẽ không để ai biết được tôi là ai. Thế mà tôi bỏ dở năm học lớp 11. Mọi thứ chẳng hề như tôi tưởng tượng. Tôi đã nghĩ mình đã mạnh mẽ lắm, nhưng tôi đã sai rồi. Tôi yếu đuối hơn bản thân tôi nghĩ. Tôi bỏ về một thế giới bình yên hơn. Nơi mà tôi không thể nghe thấy bất kì những tạp âm nào, nơi ấy tôi nhìn thấy mình đang sống. Nơi tôi quyết định dừng bước nghỉ chân để chiêm nghiệm để mạnh mẽ hơn và bước tiếp. Thêm gần một năm trốn chạy giờ đây tôi đã vào đại học.

Tôi đang sắp đón tuổi 20... Tôi đã làm được gì?

Chẳng có gì, có chăng chỉ là tất cả những khó khăn tưởng như đã đánh gục tôi khi ấy chẳng phải bây giờ tôi đã vượt qua hết rồi hay sao. Hay ít ra tôi biết mình mạnh mẽ hơn trước, chỉ là hơn mình trước kia thôi, như thế chẳng phải tôi cũng đã làm được rồi hay sao? Hay là tôi lạnh lùng hơn trở nên vô cảm hơn. Tôi biết cách nghe những gì nên nghe. Tôi kiềm chế được cảm xúc của mình hơn. Tôi chẳng còn khóc lóc nổi điên mỗi khi mình căng thẳng. Tôi không còn tự hành hạ chính mình. Tôi biết cách tự làm cho mình vui, làm cho mình quên đi những phiền muộn. Tôi biết viết ra như một cách để giải toả.

Khó khăn đã dạy cho tôi những bài học để tôi biết cách lớn lên mà tôi sẽ chẳng bao giờ tôi quên. Cuộc đời mình, buồn vui, thất bại hay thành công đều không thể quên.

 20 tuổi, mạnh mẽ lên rồi cũng ổn cả thôi

Hôm nay, tại sao tôi lại viết những dòng này và lại ra thêm một quyết định nữa, tôi chia sẻ với mọi người. Tôi mong cho những ai đang trải qua những chuyện buồn phiền hiểu được, tôi cũng yếu đuối lắm và rồi có gia đình bên cạnh, có những người bạn thật sự quan tâm tôi đã bước qua tất cả. Cuộc sống ai biết trước điều gì. Buồn vui là chuyện thường tình. Coi nhẹ sẽ là nhẹ, coi nặng sẽ thành nặng. Chuyện nhỏ hay bé là do cách nghĩ của mình cả. Nghĩ là bé sẽ bé, bé sẽ hoá không.

Tôi ít va vấp với xã hội bên ngoài nhưng những cảm xúc tiêu cực, tôi thừa nhận tôi đã trải qua không ít. Tôi đã sống cùng nó và trải qua nó.

Cảm xúc chi phối tôi rất nhiều, nó ảnh hưởng đến tất cả những quyết định của tôi. Và tôi phải lí trí hơn. Không thể làm việc vào cảm xúc. Giấu tất cả mọi thứ vào sâu bên trong tôi trở nên lạnh lùng, ít nói. Tôi vẫn khóc nhưng sẽ không để cho ai nhìn thấy tôi khóc.

Mạnh mẽ lên, mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi. Chỉ là bạn dừng lại với nó nhanh hay chậm hay quyết định đạp lên nó để bước tiếp.

Dậy đi thôi!

© Nguyễn Thảo Nhi – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

back to top