25 tuổi đã thật sự trưởng thành?
2016-09-23 01:35
Tác giả:
Trước ngưỡng cửa của tuổi 25, dường như quá lớn để gọi là trẻ con, nhưng lại quá trẻ để gọi là trưởng thành. Bởi 25, có ai đã thật sự sẵn sàng cho những lựa chọn của chính mình chưa? Có ai đã thật sự đủ suy nghĩ và trách nhiệm cho những bước tiếp theo cuộc đời mình chưa?
25, phân vân giữa những suy nghĩ của một đứa trẻ con chưa kịp lớn.
25, bắt đầu có những suy nghĩ của riêng mình về cuộc sống này, gia đình, công việc và cả chuyện tình yêu.
Gia đình: Điều luôn thường trực trong suy nghĩ của một cô gái tuổi 25 còn khá trẻ. Đã đến lúc lo cho bố mẹ nhiều hơn là để bố mẹ lo cho mình. Có lẽ tuổi đó để đủ ý thức được việc báo hiếu cha mẹ. Những ngày trẻ, long nhong với bạn bè chẳng muốn về nhà, chẳng cần biết thời gian đã qua hay quá muộn. Vẫn cứ chơi hết mình, vui hết mình mà quên mất cha mẹ vẫn ngồi chờ bên mâm cơm nguội lạnh, mẹ vẫn chong đèn đợi con về mới yên tâm đi ngủ. 25, chẳng thể báo đáp chữ hiếu như ông cha vẫn dạy nhưng cũng đủ suy nghĩ để không có thêm những hành động khiến mẹ cha buồn lòng.
Đến tuổi để mẹ chẳng cần nhắc nhở về việc thức khuya dậy sớm, về việc chăm cửa chăm nhà, 25 đủ để ta tự biết đỡ đần mẹ hơn những ngày trái gió trở trời. Thương cha hơn những ngày đồng vất vả. Hạt lúa hạt gạo ta ăn hàng ngày cũng là công sức của bao giọt mồ hôi tảo tần hôm sớm, vậy nên đừng bao giờ để những công sức ấy uổng phí nghe không?
Công việc: 22 tuổi ra trường đối mặt với áp lực xin việc. Còn khi đã 25, hẳn là ai cũng sẽ có cho riêng mình một ít kinh nghiệm tích lũy trong những ngày “lăn lộn” trong cuộc đời. Đó có thể là một công việc tạm bợ để sống qua ngày ở nơi thành phố đắt đỏ, có thể là một công việc trái ngành không như ý muốn...nhưng chúng cũng cho ta những cơ hội, những trải nghiệm và cả những kinh nghiệm trong cuộc đời.
Mọi chuyện đến với chúng ta trong cuộc đời này đều có một lý do, vậy nên một công việc dù thích hay không thích thì cũng coi như đó là một cơ hội của chính mình. Cơ hội để trải nghiệm, để biết mình có thật sự làm tốt nó hay không, yêu thích nó hay không. Công việc chính là duyên, là nghiệp gắn liền cả đời với mình. Thay vì chờ đợi một cơ hộ tốt đến, hãy cố gắng nắm bắt cơ hội cho chính mình.
25 tuổi, có những chuyện đừng đợi người khác quyết định thay mình nữa. Cuộc đời đó là của mình, mình không làm chủ còn đợi ai làm chủ thay ư?
Tình yêu: Khi 22 tuổi, ai cũng lo lắng trước tiên chính là công việc. Còn khi đã 25 tuổi, bắt đầu lo lắng những mối quan tâm khác.
Ở tuổi 25, bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ, tình yêu chẳng còn là màu hồng mơ mộng như những ngày sinh viên. Vốn dĩ tình yêu đâu phải cứ yêu không thôi, ai cũng bắt đầu trưởng thành hơn, thực tế hơn và sâu sắc hơn khi bắt đầu một mối quan hệ. Đơn giản khi đó người ta không yêu nhau bằng những dòng tin nhắn sến sẩm gửi suốt ngày, không yêu bằng những lời ngọt ngào mà yêu bằng trái tim và suy nghĩ của một người trưởng thành.
Ở tuổi 25, người ta đủ trưởng thành để im lặng lắng nghe nhau hàng giờ, im lặng để cảm nhận cái bình yên khi đã trải qua những giông gió đầu đời, im lặng đủ để thấy tình yêu ấy tồn tại.
Ở tuổi 25, người ta đủ chín chắn để lựa chọn một mối quan hệ thực tế nhưng lâu dài hơn là những mối tình mộng mơ như ngàn năm người trẻ vẫn thế.
Ở tuổi 25, người ta bắt đầu biết suy nghĩ hơn về những điều mình vẫn thường chia sẻ lên mạng xã hội. Chẳng còn những status vu vơ sến sẩm ngày nào, đơn giản chỉ là muốn chia sẻ những kỉ niệm vui cùng bạn bè mà hạn chế đi những lời than vãn kêu than. Nếu ngày còn trẻ, bạn có thể up tất cả mọi thứ lên mạng xã hội, từ việc bạn bị ốm, bị mất ngủ, bị bạn bè nói xấu, bị ghét hay cả yêu ai thích ai đi chăng nữa. Thế nhưng giờ đây chẳng còn nữa, mọi thứ đều được hạn chế, chẳng còn ai muốn phơi bày tâm trạng của mình lên mạng xã hội quá nhiều. Bởi vì 25 tuổi, người ta đủ chín chắn để hiểu rằng dù có kêu ca hay than vãn thì cũng chẳng ai để ý đâu, người quan tâm bạn thì người ta đã gọi điện ngay cho bạn rồi chứ chẳng đợi vài like hay comment trên mạng nữa. Thế đó, vốn dĩ những nút like kia chẳng giúp bạn bớt buồn hơn, cũng chẳng khiến bạn hạnh phúc hơn bao nhiêu cả.
Thế đó, khi 25 tuổi, tất yếu ai cũng có sự thay đổi trong chính suy nghĩ và bản thân mình. Chỉ là bạn đã đủ trưởng thành để chấp nhận những suy nghĩ ấy chưa mà thôi.
25 tuổi, có thể là người lớn mà cũng có thể chỉ là những đứa trẻ lớn đầu còn phân vân giữa nhiều ngã rẽ...
© Hòa Khỉ - blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình trở về
Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.
Đóa hoa hồng và những tờ vé số
Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.
Chúng ta cứ bộn bề yêu…!
Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.
Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa
Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?
Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc
Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.
Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn
Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.
Dù có đi đâu cũng sẽ quay về
Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời