Tuổi 23 và những lần lựa chọn
2016-08-26 01:27
Tác giả:
23 tuổi, người ta nghĩ nhiều hơn về những ngày tuổi trẻ đã qua, đã làm được gì, bỏ lỡ những điều gì. Người ta nghĩ nhiều hơn về ước mơ, những dự định còn dang dở.
Tuổi 23, người ta khóc ít hơn vì người ta nhận ra rằng, lớn rồi chỉ dành nước mắt cho những điều xứng đáng thôi.
23, người ta không còn ước những thứ viển vông nữa, người ta cần thực tế. Một công việc đúng với sở thích, đam mê, dù rằng chặng đường phía trước còn khó khăn lắm, người ta vẫn mong có niềm tin đủ lớn để tiếp tục. Người ta không cần quá nhiều bạn bè, listfriend bớt đi vài người không quen biết, người ta không cần được khen ngợi nữ. Lớn dần mới hiểu đôi khi người ta chỉ cần những người bạn thật sự, không ghen tỵ, chỉ cần ít thôi vài lần gặp gỡ, ngồi với nhau, nói với nhau vài câu, hoặc im lặng thôi cũng đủ hiểu người kia đang nghĩ gì.
Tuổi 23, chưa từng trải qua cảm giác có người yêu là như thế nào. Tuổi 20, 21 qua đi với mối tình đơn phương không hồi kết, người đi xa, người ở lại. Giờ lớn rồi, người ta mới biết chẳng cần một tình yêu lãng mạn, hứa hẹn gì nhiều, cái người ta cần là một tình yêu vừa đủ thôi, nhưng dài lâu, một tình yêu của những người trưởng thành.

Tuổi 23, không còn là trẻ con, nhưng cũng chưa thực sự trưởng thành. Chỉ là người ta biết cuộc sống này có rất nhiều thứ cần phải cố gắng hơn. Nói ít hơn, lắng nghe nhiều hơn, và học cách quan sát cuộc sống ngoài kia.
Tuổi 23, người ta cho phép mình sai, vì tuổi trẻ luôn được thử dù đó có là những phép thử sai đi chăng nữa.
23 rồi, người ta sống nhẹ nhàng, bình lặng, bớt ồn ào đi, bớt vồ vập hơn. Bởi vì, người ta đã từng có 22 năm để sống mê mải với dòng đời
Năm cũ và tuổi 23 của tôi, chông chênh, mệt nhoài... Viết cho một phần tuổi trẻ bị đánh rơi khi không có thời gian ngoảnh nhìn lại. Tôi tiếc những năm tháng tươi đẹp mải mê với bộn bề cuộc sống mà quên đi chính mình cũng cần được yêu thương, được thử thách nhiều hơn nữa.
Tạm biệt năm cũ, tạm biệt tuổi 23 đầy dấu ấn.
© Lan Hy – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Năm tháng đi qua còn kỷ niệm ở lại
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu
Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi
Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)
Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt
Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình
Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa