Tuổi 17, cứ sai đi vì cuộc đời cho phép
2016-08-19 01:26
Tác giả:
Tôi sinh ra vào mùa thu, tháng 8 – như người ta thường gọi là mùa mưa hay mùa bão. Mẹ thường kể vào ngày tôi sinh ra, trời đổ bão mấy ngày liền, đúng vào rằm tháng 8. Mẹ lo rằng sinh ra trong thời tiết xấu thế ắt khó nuôi nhưng rồi giờ thì tôi cũng lớn lên như bao đứa trẻ khác. Mẹ vẫn hay kể hồi còn bé tôi gầy lắm, lại hay bệnh nữa nên không lúc nào mẹ yên tâm. Khi tôi đang ngồi viết vài dòng tâm sự này cũng là khi cơn bão số 1 đang thổi tung những đám lá khô và cánh cửa sổ ngoài kia, khiến tôi nghĩ về mẹ về tôi, về 16 năm qua tôi đã sống như thế nào, về những điều xung quanh mình.
Bây giờ tôi có một ước mong nho nhỏ là bài viết này được phát thanh vào ngày sinh nhật tôi 14-8 để có thể chia sẻ với các bạn niềm vui, cảm xúc của mình khi đang trải qua những ngày cuối cùng của tuổi 16 và đón chào tuổi 17. Những tâm sự này không chỉ dành cho những ai chuẩn bị bước đến hay vừa mới đi qua tuổi 17 mà còn những ai đồng cảm với những suy nghĩ của tôi, và có thể lắng nghe tôi chia sẻ.
Khi còn nhỏ tôi cứ nghĩ cuộc sống này thật kì diệu. Từ một bào thai trong bụng mẹ, được sinh ra rồi biết nói, biết cười, rồi chập chững biết đi, dần nhận thức những thứ xung quanh. Gần 16 năm qua, tôi vẫn nghĩ thật giản đơn rằng mình chỉ là một đứa trẻ con đúng nghĩa. Chưa bao giờ tôi thấy sự trưởng thành đối với mình quan trọng như bây giờ. Người ta vẫn thường nói rằng con người lạ lắm, vì sao khi còn nhỏ họ mong muốn được lớn lên thật nhanh, khi lớn lên rồi lại mong mình bé lại để sống như một đứa trẻ. Phải chăng chúng ta đã quá vội vã để trưởng thành rồi mới nhận ra là trẻ con mới là điều tuyệt vời nhất. Có phải họ nghĩ như tôi, rằng sợ trưởng thành rồi, mình phải gánh vác thêm trên vai những nỗi bận tâm, rồi vô tình quên đi những điều hạnh phúc nhỏ nhặt mà giản đơn trong cuộc sống. Trưởng thành theo tôi nghĩ đó là sự lớn lên về thể chất và chín chắn trong cách nhìn nhận, trong thế giới quan của riêng mình. Tuổi 17, mọi người thường nói đó là nhiệt huyết, là sự bồng bột, là chút rung động, là một chiều mưa ngồi bên khung cửa sổ lớp học, ngâm nga bài hát vừa nghe, là đoạn đường về đầy nắng đạp xe rồi trò chuyện về ước mơ của tuổi trẻ,…

Tôi của tuổi 17...
Tôi mạnh mẽ. Chỉ là vì một lần điểm thấp mà muốn bỏ cuộc, chỉ vì bị trách mắng do quên không làm bài tập mà nổi lòng tự ái. Tôi từng yếu đuối, sợ sệt, chùn bước trước những khó khăn mà chưa một lần thử bình tĩnh và tìm cách giải quyết. Tôi cần học cách để đứng lên sau mỗi vấp ngã, bước đi mạnh mẽ, vững vàng. Sẽ không còn ý định bỏ cuộc, không còn nỗi sợ khó khăn, không còn oán trách bản thân hay ai khác vì bất kì điều gì.
Tôi kiên nhẫn và kiên định. Đã bao lần tôi lập thời gian biểu cho riêng mình cũng là ngần ấy lần tôi gạt nó vào thùng rác. Tôi chưa một lần đủ kiên nhẫn và đủ quyết tâm để thực hiện hết cái danh sách ấy rồi tôi tự bịa ra cho mình một lí do để bao biện, thậm chí nó chẳng có lí chút nào, tôi vẫn cứ tin rằng chẳng cần thời gian biểu thì tôi vẫn sống bình thường đó thôi. Đã bao lần tôi quyết chí ngồi vào bàn và học môn học mà mình còn kém, nhưng chỉ vài phút sau là chán nản. Đã bao lần tôi vạch ra cho mình một kế hoạch trong tương lai, một mục tiêu to lớn nhưng chỉ vài ngày thì bỏ đi và cảm thấy nó thiếu thực tiễn. Đi qua tháng ngày chênh vênh của tuổi trẻ, tôi ôm một nỗi lo lắng, nỗi sợ hãi mơ hồ về tương lai của chính mình. Bây giờ tôi cần tạo cho mình thói quen tự giác, kiên định và kiên trì theo đuổi ước mơ, hoài bão của mình đến cùng. Vứt bỏ mọi nỗi lo kia, tôi sẽ sống hết mình ngày hôm nay.

Tôi lắng nghe, đồng cảm, sẻ chia. Tôi thật ích kỉ khi muốn mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về mình và đổ thừa cho người khác. Tôi chỉ muốn nhận lại mà không phải cho đi hay nhận lại nhiều hơn những gì mà mình cho đi. Tôi vô cảm với mọi người, mọi thứ xung quanh. Con người tôi dần trơ lì với cảm xúc, giống như một hòn đá, vô vị, tẻ nhạt vô cùng. Tôi không muốn lắng nghe những gì người khác nói mà luôn cho mình là đúng, là trung tâm của đám đông, và họ phải làm theo ý tôi. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ học cách lắng nghe và thong cảm với mọi người xung quanh khi họ cần.
Tôi mang tên “Nụ cười”. Thay vì buồn rầu, cau có mỗi khi thấy khó chịu, bực dọc, không vừa ý, tôi sẽ cố nở một nụ cười để thấy thoải mái hơn, để cảm thấy xung quanh còn nhiều điều tốt đẹp, để cảm thấy cuộc sống này thật đáng sống.
Tôi của sự trầm lắng, bình tĩnh. Chỉ vì nổi nóng mà không ít lần tôi cãi lời cha mẹ, cũng không ít lần mâu thuẫn với bạn bè. Cái tính khí thất thường ấy, nó đi vào con người tôi và hình thành một phản xạ rằng nếu có điều gì trái với ý mình là bực tức, khó chịu. Bây giờ tôi phải học cách để kiềm chế bản thân, bình tĩnh để suy nghĩ mọi chuyện một cách sâu sắc và đưa ra cách giải quyết và xử lí phù hợp.
Tôi của tuổi 16 là con người còn nhiều thiếu thốn, hạn chế. Tôi của tuổi 17 sẽ cố gắng sửa chữa, hướng tới sự tốt đẹp. Tôi sẽ sống hết mình với những tháng năm đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ để khi nhìn lại bật cười vui vẻ chứ không phải là hối tiếc. Và giờ thì đứng lên và làm thôi, tuổi trẻ mà, nếu làm sai vẫn còn cơ hội làm lại, nếu sai đường vẫn có cơ hội đổi hướng đi.
© Vương Việt Huy – blogradio.vn
P/s: BBT xin gửi lời chúc mừng sinh nhật muộn đến tác giả bài viết. Và chân thành xin lỗi vì không thể đăng bài của bạn sớm hơn. Hy vọng đây cũng là món quà mang lại niềm vui và hạnh phúc cho bạn. Chúc bạn luôn thành công, hạnh phúc với những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của đời mình nhé!
Có thể bạn quan tâm: Dẫu thế nào chúng ta cũng cần yêu thương dẫn lối
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.






