Phát thanh xúc cảm của bạn !

Tuổi 21 tôi là người hạnh phúc

2016-08-10 01:27

Tác giả:


blogradio.vn - Những ngày tháng tuổi 21 của tôi đang trôi đi nhanh chóng mà không để lại bất cứ dấu vết nào. Tuổi trẻ của người khác là những chuyến đi, là những cuộ hẹn hò, là những lần xem phim... Còn tôi, tuổi trẻ là gì đây?

***

Tuổi 21, mặc kệ tôi đã từng ngu ngốc, hèn kém và nhút nhát như thế nào, nhưng tôi thực sự có rất nhiều, rất nhiều thứ. Tôi sẽ trân trọng mọi thứ quanh mình, tôi sẽ không ngừng cố gắng vì tất cả.

21 tuổi, vậy là tôi đã 21 tuổi!

Tuổi 21 không phải là già nhưng nó cũng không đủ trẻ để ta mãi rong ruổi chạy theo những thứ không thuộc về mình. Người ta nói tuổi trẻ là để yêu. Ở lứa tuổi này, người ta quay cuồng, say đắm, mộng mị trong tình yêu. Người ta có thể hy sinh mọi thứ cho tình yêu và cho người mình yêu. Nhưng có lẽ tôi lại khác. Tuổi 21, tôi chưa một lần yêu, chưa một lần biết được cảm giác phải chờ đợi người mình yêu là như thế nào. Và, ở cái tuổi 21 này, tôi cũng chưa có ý định là sẽ bắt đầu yêu. Trong khi đám bạn của tôi đã có con bồng, con bế thì tôi vẫn đang loay hoay giữa cuộc đời.

Ở tuổi 21, cái tuổi mà sức trẻ đang căng tràn thì ai mà không muốn yêu và được yêu cơ chứ. Nhưng có lẽ do quá nhút nhát tôi sợ mình sẽ bị từ chối, sợ mình sẽ bị bở rơi và nhiều thứ khác nữa. Nỗi sợ hãi xâm chiếm mọi suy nghĩ của tôi, nó biến tôi trở thành con người yếu ớt và hèn kém trong tình yêu.

Những ngày tháng tuổi 21 của tôi đang trôi đi nhanh chóng mà không để lại bất cứ dấu vết nào. Tuổi trẻ của người khác là những chuyến đi, là những cuộ hẹn hò, là những lần xem phim... Còn tôi, tuổi trẻ là gì đây? Đó chỉ là những ngày tháng nhàm chán bên đống bài tập, là những giấc ngủ từ sáng đến chiều trong những ngày nghỉ, là những lần đi lang thang trên phố một mình. Một cuộc sống tẻ nhạt, nhàm chán.

Tuổi 21 tôi là người hạnh phúc

Nhiều lúc, để che giấu sự hèn kém của mình, tôi đã đưa ra vô vàn lý do khác nhau để tự biện hộ cho bản thân. Tôi luôn tự lừa dối bản thân mình rằng tuổi trẻ không phải để yêu mà là để học tập, để cống hiến và để khẳng định vị thế bản thân. Tôi lao đầu vào học, luôn cố gắng gồng mình lên để cho mọi người thấy tôi là một con người xuất sắc. Nhưng sau mọi cố gắng, kết quả lại không được như mong muốn. Tôi lại tuyệt vọng. tình yêu không có mà học tập cũng không ra gì.

Nhưng suy đi nghĩ lại, tôi thấy mình vẫn là con người hạnh phúc!

Ở tuổi 21, tôi là sinh viên một trường đại học danh giá. Dù kết quả học tập không được như mong muốn nhưng nó cũng không phải là quá tệ. ở tuổi 21, tôi có gia đình yêu thương và bao bọc. Ở tuổi 21, tôi có những người bạn tốt, những anh em tốt.

21 tuổi, mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng tôi vẫn thấy mình may mắn. Ở tuổi 21, trong khi tôi đang mải mê chạy theo những suy nghĩ vu vơ thì ở ngoài kia, những người bạn bằng tuổi, thậm chí cả những em bé ít tuổi hơn tuôi đang chật vật ngụp lặn giữa bể đời để kiếm sống. Họ không được đến trường, không được bố mẹ chăm sóc đầy đủ. Hằng ngày, họ phải kiếm từng đồng xu lẻ để mua một chiếc bánh mì ăn tạm qua trưa. Dưới cái nắng như thiêu như đốt của phố phường Hà Nội những ngày hè tháng sáu, dưới trời mưa tầm tã của những ngày dông bão, dưới cái rét như cắt da cắt thịt của những đêm đại hàn, họ vẫn phải cặm cụi kiếm sống, mưu sinh. Tôi cũng có quen với một số đứa trẻ như vậy. Gia cảnh chúng vô cùng khó khăn, dù mới 12 tuổi nhưng nó đã phải đi nhặt rác kiếm sống 2, 3 năm trời. Cuộc sống nhiều khi dường như quá khắc nghiệt đối với họ, biến họ trở lên chai lỳ, có khi là vô cảm trước cuộc sống. Và đối với họ, tình yêu là thứ gì đó quá xa xỉ. Với họ, cuộc sống là gì, sống đơn giản là sống mà thôi. Sống là việc bạn có một chiếc bành mỳ ăn những lúc đói lòng. Sống là đêm đến có chỗ đặt lưng. Sống là không bị những đứa khác tranh giành chỗ kiếm sống của mình. Có lẽ, cuộc sống của họ chỉ là sự tồn tại đơn thuần.

Tuổi 21 tôi là người hạnh phúc

Ở tuổi 21, tôi thấy mình còn quá vô tâm.

Tôi chỉ quan tâm đến bản thân mình mà nhiều khi bỏ quên gia đình. Nhiều lúc, tôi coi mình là trung tâm của vũ trụ. Tôi luôn muốn bố mẹ phải làm thế này, phải làm thế kia. Nhưng, tôi lại chưa bao giờ quan tâm đến bố mẹ. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ nói một câu con yêu bố, con yêu mẹ.

Tuổi 21, tôi thấy mình ngu ngốc.

21 tuổi, tôi vẫn còn ngu ngốc và vụng về. Mọi người nói khi trẻ, người ta có quyền sai để rút kinh nghiệm. Vin vào cớ đó, tôi đã cho mình cái quyền sai. Tôi đã mất một năm để nhận ra cái sai của mình. Lúc còn học cấp 3, tôi luôn nghĩ sau này mình sẽ là một luật sư. Nhưng đến lúc đi thi đại học, tôi đã thay đổi quyết đình. Tôi chạy theo một giấc mộng phù du mà không chọn ngành luật. Và một năm đại học đó, tôi đã thấy được sự ngu ngốc của mình. Khi không theo đuổi cái mình thực sự thích, mình sẽ không có quyết tâm để hoàn thành bất cứ thứ gì. Kết quả của sự ngu ngốc, chạy theo cái không thuộc về mình là việc phải vứt bỏ cái cũ, ôn thi lại đại học cái mà mình mong muốn thực sự.

21 tuổi, tôi sẽ luôn cố gắng.

Vậy là tôi đã 21 tuổi. một phần tư thời gian của cuộc đời đã trôi qua. Tôi, một thằng con trai ở tuổi 21, dù còn hèn kém, dù còn ngu ngốc, dù còn nhiều hạn chế nhưng tôi sẽ luôn cố gắng để hoàn thiện bản thân. Tôi sẽ vượt qua những điều mà mình còn sợ hãi, tôi sẽ bổ sung những gì mình còn thiếu sót, tôi sẽ làm những thứ mà mình chưa từng làm, tôi sẽ là người thành công.

© Trần Anh Tú – blogradio.vn

Có thể bạn quan tâm: Dẫu thế nào chúng ta cũng cần yêu thương dẫn lối





Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

back to top