23, ta chông chênh giữa tuổi thanh xuân
2016-07-11 01:29
Tác giả:
23 tuổi, đã ra trường và đi làm hơn một năm. Cũng biết được cái "mùi" và "vị" của cuộc đời.
23 tuổi, bạn bè xung quanh đã bắt đầu tính đến chuyện lập gia đình nhỏ, còn ta vẫn vui vẻ với tuổi trẻ, với công việc và cả những sở thích ngày cô đơn.
23 tuổi, mỗi sáng thức dậy đều đưa tay tìm lấy chiếc điện thoại để xem đêm qua có tin nhắn hay cuôc gọi của ai không. Nhưng màn hình chỉ có mỗi cái bản mặt đang cười tươi rói, lòng có chút hụt hẫng.
23 tuổi đi làm từ sáng đến tối về lười biếng nằm dài trên giường, thả lỏng cho cơ thể được thoải mái trong phút chốc.
23 tuổi tay cầm điện thoại cũng lướt lướt trượt trượt điên cuồng nhưng chả biết đang làm gì. Đã không còn những tin nhắn yêu thương quan tâm từ người ấy nữa, tự cho rằng mình tự do, mình độc thân vui vẻ.
23 tuổi, hẹn hò với cô bạn thân, 2 đứa lê la tạt ngang tạt dọc khắp các hàng quán ăn vặt ven đường. Cười hớn hở kể cho nhau nghe những chuyện trên trời dưới đất, có khi lại yên lặng trầm mặc ngắm nhìn dòng xe cộ vui vút trên đường.
23 tuổi, bắt gặp những đôi tình nhân thong dong dạo phố, cô nàng ôm chặt lấy người yêu, gương mặt sáng bừng hạnh phúc. Tình yêu thật lạ, sao mà bình yên và giản dị đến thế, cũng mong họ mãi hạnh phúc như vậy.
23 tuổi, lặng lẽ hơn với những quán cafe yên tĩnh, gọi cho mình một ly cafe sữa, chăm chú đọc cuốn sách trên tay, mặc cho những ồn ào tấp nập ngoài kia.
23 tuổi, tối chả có ai hò hẹn đành thui thủi ở phòng. Đọc sách chán chê, lại lấy laptop ra viết những câu chuyện không đầu không đuôi góp nhặt được trong những ngày độc thân.
23 tuổi mới nhận ra rằng sau mỗi ngày làm việc lăn lộn bên ngoài được trở về ngôi nhà thân thương cùng gia đình có đủ cả ba, mẹ lẫn anh chị em ăn một bữa cơm tối nhưng sao khó quá. Vậy mà lúc trước ta chẳng hề trân trọng. Hóa ra hạnh phúc có từ những điều bình dị như thế.
23 tuổi, ta đủ lớn để nhận ra tóc ba mẹ ngày thêm nhiều sợi bạc, nếp nhăn trên trán ba mẹ mỗi ngày thêm nhiều. Vậy nên chẳng mong gì chỉ mong sao ba mẹ mãi mạnh khỏe, bình an. Chỉ vậy thôi lòng đã an nhiên rất nhiều.
Tuổi 23, chẳng còn ao ước được đi thật xa nữa, chỉ mong có một ngày trọn vẹn để trở về nhà cùng những người thân thương. Bởi 23, ta chông chênh giữa tuổi thanh xuân ấy rồi.
© Vĩnh Lạc – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Video đang được xem nhiều nhất
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Bước chậm lại giữa thế gian vội vã
Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.
Chờ người em thương
Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.
Tương tư
Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời
Bình minh trên phố
Khi ánh bình minh vừa ló dạng, Phố nhỏ bừng tỉnh trong sương mai. Ánh nắng vàng rơi từng giọt nhẹ, Làm bừng sáng những ước mơ dài.
Lời má dạy trên mảnh đất Miền Tây chất phác
Ở vùng quê này, người ta sống với nhau bằng cái tình, cái nghĩa. Họ có thể không giàu có về vật chất, nhưng lòng họ luôn đầy ắp sự chân thành và nghĩa tình. Má dạy con rằng, dù sau này có đi xa, có thành đạt, con vẫn phải giữ lấy tấm lòng chân chất đó.
Hồi tưởng về tuổi thơ tôi
Đôi khi tôi tự hỏi bản thân sao giờ lại bỏ mặc người bạn thiên nhiên gắn bó thân thiết thuở nhỏ của mình, từ những cơn mưa rào rạt rơi lộp bộp trên mái tôn làm mát dịu bầu không khí tới những tán lá râm mát đã che chở tôi khỏi cái nắng tháng 6 oi ả.
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép
Tình yêu giữa hai người giống như mảnh ghép, để ghép được thì cả hai mảnh đó phải hợp nhau chứ không phải giống nhau. Và muốn tìm được cái hợp nhau thì rất khó, muốn ghép lại được với nhau thì cần phải có thời gian.
Ba ơi ba đâu rồi?
Ba mẹ của anh chị tin anh chị đấy, rất mực vững chãi nữa đấy nhưng thời hạn để thực hiện lời hứa của anh chị là bao lâu vậy? Là một năm? Là năm năm? Hay cả cuộc đời để tranh giành những thứ của cải vật chất phù hoa kia...
Hối tiếc
Giọt lệ rơi trên má, ướt nhòe gương mặt, Nỗi niềm hối tiếc, đắng cay chẳng vơi. Thời gian trôi qua, như giấc mộng xa vời, Để lại bao tiếc nuối, trong lòng bồi hồi.
Lối ra trong sương mù
Những buổi sáng bên bờ biển, nơi tôi có thể chạy nhảy và vui đùa cùng những đứa bạn nhỏ trong xóm, là những lúc tôi cảm thấy như được sống trong một thế giới khác, một thế giới không bị ảnh hưởng bởi những cơn bão tố trong gia đình.