23 – tôi không vội vàng cho một điểm dừng
2015-04-15 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Cho dù tới bây giờ tôi không có hoa cho những ngày đặc biệt , không có một bờ vai để dựa vào lúc mệt mỏi thì tôi cũng không vội vàng cho một điểm dừng. Vì tôi còn nhiều điều để cố gắng, và tôi sẽ chọn cho mình điểm dừng ở cuối con đường để có thể toàn tâm, toàn ý cho sự lựa chọn của mình.
23 tuổi, cái tuổi để không còn mơ mộng, không còn nhìn đời màu hồng như những cô nàng 18, nhưng cũng không tới mức bộn bề lo toan như cái tuổi 30. Nhiều người nghĩ tuổi này rồi, sẽ bận rộn với hẹn hò, yêu đương, gia đình…và rất nhiều bạn tôi như thế nhưng tôi vẫn tự do, vẫn chưa chọn cho mình một điểm dừng.
Tôi cá tính và luôn là chính mình!
Chưa bao giờ tôi xem chuyện tình yêu đi liền với sống chết, tôi chưa bao giờ xem tình yêu là tất cả. Nói thế không phải là tôi yêu không thật lòng, mà là tôi biết đâu là điểm dừng, tình yêu chỉ là một gam màu trong cuộc sống của bạn mà thôi. Gam màu ấy thế nào là do bạn vẽ, đậm hay nhạt là do tay bạn.
Tôi thấy mệt thay khi thấy ai đó viết status đau khổ khi chia tay người yêu, khi chồng ngoại tình, và tôi thấy vui vì tôi đang độc thân. Tôi độc thân, tôi không phải rơi nước mắt khi không thấy tin nhắn hay cuộc gọi từ ai đó; tôi không phải chờ ai để làm cái gì đó, mà tự mình làm theo ý mình; tôi không mất hàng giờ cho cuộc hẹn của ai đó…

Độc thân dạy cho tôi tự sửa cái điều khiển khi nó không chuyển được kênh, tự mở cái ổ điện để xem nó bị làm sao khi không vào điện, tự thay bóng đèn khi nó bị cháy…Và một ngày nào đó, chồng tôi sẽ không phải lo lắng khi đi công tác xa nhà, bởi vì cuộc sống độc thân đã dạy cho tôi những điều tối thiểu.
Độc thân cho tôi cảm giác thật quý thời gian. Tôi có đủ thời gian cho bài vở của mình, đủ thời gian để đọc hết cuốn sách ưa thích, đủ thời gian để lang thang một góc phố và nghĩ vẩn vơ, đủ thời gian để cố gắng cho những dự định tương lai của mình. Tôi có đủ thời gian để làm nên và nắm bắt cơ hội của cuộc đời mình khi nó xuất hiện. Tôi cũng có đủ thời gian dành cho bạn bè khi nhận được điện thoại của bạn: “Mày à, qua với tao đi!”
Tôi chọn cho mình một con đường và tôi cố gắng hết mình cho nó. Con đường tôi đi không bằng phẳng mà gồ ghề, khúc khủy nhưng tôi vẫn bước, thi thoảng tôi mệt thì tôi dừng lại nghỉ rồi bước tiếp. Vì độc thân nên tôi không mong chờ, không hy vọng vào phép màu. Cuộc sống độc thân dạy cho tôi biết mình đang ở đâu, và nên làm thế nào. Tôi thấy biết ơn vì điều đó.
Dù đôi khi tôi suy nghĩ như một bà cụ, có khi lại khóc như một đứa trẻ. Nhưng tôi biết mình còn trẻ và phải luôn cố gắng. Cố gắng cho bản thân, cho những người tin tưởng và yêu thương mình.
Và cho dù tới bây giờ tôi không có hoa cho những ngày đặc biệt , không có một bờ vai để dựa vào lúc mệt mỏi thì tôi cũng không vội vàng cho một điểm dừng. Vì tôi còn nhiều điều để cố gắng, và tôi sẽ chọn cho mình điểm dừng ở cuối con đường để có thể toàn tâm, toàn ý cho sự lựa chọn của mình.
Dù có thế nào thì hết chủ nhật sẽ tới thứ hai!
© AriesNar – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Nơi trái tim khao khát về
Cứ như vậy, trong vòng xoáy vội vã, không ngừng của cuộc sống, cô và Phát dường như sống chậm lại, chia sẻ những cung bậc đường đời, cảm nhận niềm vui bình dị của tình bạn.

Mùa cao su thay lá
Khung cảnh vừa nên thơ lại vừa huyền bí. Dễ nhận ra, đây mới là hương sắc của Tây Nguyên vậy.

Nhặt lá mai ngày tết
Họ bảo: mai cũng cần thay lá để đón xuân giống như con người được khoác lên mình bộ quần áo mới đầu năm vậy. Họ nói trong điệu hồ hởi, phấn khởi rồi bắt đầu công việc quan trọng của mình.

Những mảnh ký ức (Phần 7)
Mẹ cáu vì tôi bướng và ngang ngạnh nên cứ thế cầm cả cái chổi quật, tôi thì lỳ nhất định không xin. Cứ thế mẹ quật nát cả cái chổi, còn tôi bỏ ăn lên trốn trên gác thượng hờn dỗi và nức nở…

Những mảnh ký ức (Phần 6)
Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)
Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc
Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước
Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)
Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình
Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?