22 tuổi khát vọng được bé lại
2016-09-14 01:25
Tác giả:
22 tuổi, chưa thật sự tròn đầy cảm xúc, chưa đủ lớn để làm cái gì đó lớn lao nhưng chí ít cũng biết mình vừa bước qua cái thời trẻ sốc nổi. Đủ trưởng thành để đưa ra những quyết định đúng nhất cho sự lựa chọn của bản thân, nên làm gì? Đi đâu?
22 tuổi ấy mà, vẫn còn đâu đó chút vấn vương ẩm ương của tuổi trẻ, sự ngây dại khi lần đầu tiên va chạm với cuộc đời. Có bỡ ngỡ, có sợ hãi đó nhưng cũng không thiếu cảm giác háo hức, bản năng muốn khám phá, vươn lên và làm những điều mình thích.
22 tuổi có thể quên đi những việc, những người làm ta tổn thương nhưng cũng nhớ rõ những người cùng ta khóc, cùng ta cười. Những người vô tình lưu dấu ấn sâu đậm của những tháng ngày 22.
22 tuổi, nhớ 1 thời mê mệt tiểu thuyết, ngôn tình Trung Quốc. Mộng mị trong mấy bộ phim Hàn sướt mướt thê lương. Nhớ những tháng ngày cuồng nhiệt cày “Runing Man”, mê mấy anh chàng dị hợm “BigBang” hay mấy chàng diễn viên siêu phong độ nào đó.
22 tuổi, có thể mặc quần đùi, áo Bacra, cùng cô bạn gái chung phòng ngồi lê lết ở quán café bóng đá đến 2h sáng mới về kí túc chỉ để hò hét cổ vũ cho thần tượng “Messi” thôi đó mà.

22 tuổi, tràn đầy nhiệt huyết để bán sức mình cho 15,16 tiếng đồng hồ mỗi ngày. Rồi khi nhìn lại chỉ biết đùa vui mà tiếc cả tuổi thanh xuân. 22, tiếc rẻ những thứ chưa làm được của tuổi trẻ, những nơi chưa đến, những lời chưa nói, những yêu thương chưa đong đầy, những ước nguyện còn dở dang.
22 tuổi, học cách khóc vì người khác, tập cách sống làm người lớn. Biết lo cho gia đình, nhắc nhở bản thân phải sống có trách nhiệm. Ý thức rằng ta không chỉ sống cho ta mà còn sống cho người khác, học cách cho đi mà không cần nhận lại.
22 tuổi, ước muốn được đi thật xa, được vùng vẫy trong khoảng tự do mang tên mình. Chỉ muốn xách balo lên và đi đến những nơi chưa bao giờ được đặt chân đến. Đôi mắt muốn ngắm nhìn, đôi tai muốn lắng nghe, muốn hiểu hơn về con người, về văn hóa, nếp sống của họ. Để học hỏi và cũng để mở lòng mà đón nhận những giá trị yêu thương không cần lời nói. Góp nhặt những kỉ niệm, biến chúng thành những kinh nghiệm dắt lưng bỏ túi cho cả cuộc đời sau này.
22 tuổi, khát vọng được bé lại trỗi dậy một cách mãnh liệt. Ước là đứa trẻ ngây ngô, đơn giản với những cảm xúc của chính mình. Đau thì khóc, vui thì cười, không thích thì giận dỗi, làm nũng. Suốt ngày chỉ biết quẩn quanh nghịch dại mà chẳng ai thèm la mắng. Nhưng đời đâu được như là mơ, con nít theo thời gian rồi cũng phải lớn lên, người lớn thì lại càng lớn dần. Họ học cách chịu đựng, đối mặt với sự thật, làm quen với mảng màu cảm xúc giả tạo. 22 tuổi học cách nghĩ nhiều hơn là nói, học cách che đậy nỗi đau, sự lo lắng, sợ hãi.

22 tuổi, lo lắng trong sự kì vọng của ba má.
22 tuổi, đỉnh điểm của mọi chữ thất như người ta vẫn thường nhắc, nhưng chữ thất to nhất có lẽ là thất vọng - thất vọng về bản thân.
22 tuổi, chẳng có gì ngoài 2 chữ “tuổi trẻ”. Nhưng chỉ cần 2 chữ sôi sục ấy thôi cũng đủ vực dậy tinh thần của cô gái 22 tuổi đầy bế tắc. Đủ sức nuôi nấng hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất….
Vì thế, cô gái 22 tuổi à! Hãy cứ mạnh mẽ, cứ nỗ lực hết mình cho sự cố gắng của bản thân.
© Xé – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Không ai sung sướng cả
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.






