Phát thanh xúc cảm của bạn !

THÀNH VIÊN

Hoàng Sâm

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

2025-12-18 13:05:00

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

2025-12-17 14:30:00

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

2025-12-16 17:00:00

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Bình an sau giông bão (Phần 2)

Bình an sau giông bão (Phần 2)

2025-12-15 16:35:00

An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

2025-12-14 18:00:00

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

2025-12-13 18:00:00

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

2025-12-11 14:05:00

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Đông về trên bậc thềm vắng

Đông về trên bậc thềm vắng

2025-12-01 09:00:00

Hà Nội lạnh, trời giăng màu xám khói, Phố dài thêm những bước chẳng còn ai.

Ba người bạn

Ba người bạn

2025-11-21 14:30:00

“Phải thử mới biết mình hợp cái gì. Tớ không muốn sau này chỉ đi làm thuê, càng không muốn quay về quê trong tay trắng. Ở lại Hà Nội, phải có chỗ đứng, dù phải đánh đổi.”

Một thời tôi đã đánh mất mình

Một thời tôi đã đánh mất mình

2025-11-19 14:00:00

Không có tiếng nước chảy trong nhà tắm. Không có tiếng con gọi “bố ơi” giữa đêm. Không có bóng dáng nhỏ xíu của vợ tôi đang ngồi chải tóc trước quạt. Chỉ có tôi – một thân người rỗng ruột, nằm chỏng chơ trên chiếc chiếu cũ, nhìn trần nhà tối om.

Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 2)

Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 2)

2025-11-11 17:05:00

Gió luồn nhẹ qua khung cửa mở hé, mang theo hương ngai ngái của lá khô, một chút nắng nhạt đầu ngày và tiếng chim ríu rít đâu đó sau vòm cây. Cơ thể anh mệt hơn, đầu hơi choáng, đôi chân không còn nhanh như trước. Nhưng lạ thay…tâm anh rất nhẹ.

Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 1)

Khi gió dừng trong lồng ngực (Phần 1)

2025-11-10 18:20:00

Anh ngồi thừ ra, cảm giác như vừa phát hiện một vết nứt nhỏ trên tấm kính mà mình vẫn ngỡ là nguyên vẹn. Một cảm giác khó chịu, âm ỉ, không rõ hình dạng. Anh đưa tay lên ngực. Không đau. Không mệt. Không gì cả. Nhưng chính sự bình thường tuyệt đối ấy lại khiến anh thấy lo lắng một cách vô lý.

back to top