Phát thanh xúc cảm của bạn !

Replay Blog Radio: Sao em chưa về… tháng 12

2019-12-06 10:10

Tác giả: Cá Kho, Hi Tường Giọng đọc: Sand

blogradio.vn - Nhất định sẽ có một khoảnh khắc mà ta biết trước rằng ta sắp mất đi một ai đó rất quan trọng trong cuộc đời mình. Tất cả còn lại chỉ là ta sẽ lựa chọn ôm lấy họ hay ôm lấy nỗi thương nhớ về họ trong phần đời phía sau…

***

Bạn thân mến! Thấm thoắt một năm lại sắp qua đi. Tháng 12 này, bạn có thấy lòng chộn rộn khi nhớ đến những kỷ niệm, những người hẹn ước dở dang, những lời yêu chưa kịp tỏ bày? Tháng 12, có một người vẫn mải miết chờ đợi một người chưa biết đến khi nào trở lại. Trong chương trình của tuần này, mời bạn đến với những câu chuyện, những lá thư tâm sự viết riêng cho tháng 12.

Mở đầu chương trình là lá thư.

Tháng 12, có người đợi em về (được gửi đến từ tác giả Cá Kho)

Tháng 12, em có về không?

Để hàng cây ngóng chờ buồn xơ xác

Chiếc lá mùa đông trở mình xào xạc

Đợi em về, ủ ấm những bàn tay.

blogradio_saoemchuavethang12--

Tháng 12 nữa lại về, mùa đông vừa chạm ngõ, lòng phố buồn xao xác đón những chiếc lá cuối cùng đang buông mình trong gió, nghe bước chân ai đi nhẹ qua ngõ. Có ai đó đang lang thang ngóng đợi, tìm kiếm điều gì đó phía sau những hàng cây trơ trụi lá. Tháng 12, phố mùa đông, trắng xóa những nỗi niềm.

Tháng 12, những con đường hun hút gió. Heo may đã chẳng còn vấn vương nữa. Kéo mùa thu đi tự thuở nào, để phố một mình buông lơi, trơ trọi. Có bóng ai đó thấp thoáng ẩn hiện sau những hàng cây khô úa tự bao giờ. Tự hỏi có phải mùa thu giấu em lâu đến thế, để khi đông về rồi anh vẫn chưa nhận ra em?

Tháng 12, phố trầm mặc và tĩnh lặng. Giữa những con đường quen thuộc, bắt gặp cái buồn trong từng nét mặt thân quen. Thoáng đâu đó bản nhạc mùa đông êm dịu. Hàng anh đào mùa này cũng trơ hết lá, nép mình vào những hàng thông rậm rạp, lá rũ rượi đổ xuống, gục mặt ôm lấy tấm thân gầy. Ngoài phố, có ai đó âm thầm đi qua, kéo chút lạnh vương vãi ngoài kia vào ủ ấm dưới những vạt áo khoác mỏng, che đi những đợt gió đông mê mải tràn về, đợi một người về ủ ấm đôi tay gầy guộc …

Tháng 12, người cứ vội vã lướt qua nhau, như sợ cái lạnh của đông réo vào lòng từng giọt nhớ, sợ cô đơn ngang qua khi vô tình nhìn thấy những đôi bàn tay đang đan siết vào nhau. Có một người đơn độc giữa mùa đông nơi xứ người, chiếc áo khoác dày chẳng thể che nổi cái lạnh của đông để âm thầm chờ đợi ai đó.

Tháng 12, những chuyến xe bus vẫn xuyên qua thành phố và nối đuôi nhau vụt chạy, bỏ lại những con đường rêu phong hun hút gió. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, có bóng ai đó đi qua, đi lại, ngóng mong điều gì đó xa xăm. Tháng 12 có người đang đợi em về.

Bạn vừa lắng nghe lá thư Tháng 12, có người đợi em về của tác giả Cá Kho. Tháng 12, có người vẫn đang khắc khoải chờ đợi một người ngày qua ngày, người ấy vẫn chưa về. Tiếp theo chương trình mời bạn đến với lá thư:

gay_1

Sao em chưa về… tháng 12? (được gửi đến từ bạn Dũng Ngô)

Tháng 12 nữa lại về. Em vẫn gọi đùa đó là tháng của những yêu thương, tháng của nhung nhớ và là tháng của những hò hẹn. Sài Gòn những ngày này không lạnh thấm vào từng thớ thịt, nhưng cái lạnh đôi khi vẫn khiến anh bất giác thấy hình như bàn tay mình trống trải khi bước chân dạo phố.

Những ngày này là những ngày mà thời tiết Sài Gòn đẹp nhất. Trăng tròn và gió lạnh. Em giống anh, không chịu được lạnh nhưng vẫn thích lạnh. Có lẽ vì cái lạnh luôn khiến người ta cảm thấy cần nhau hơn. Trăng tròn và sáng! Trăng sáng và tròn trịa như tình cảm của anh dành cho em vậy, trong sáng, giản dị nhưng cũng rất mãnh liệt. Lâu lắm em không được ngắm Sài Gòn lúc lên đèn phải không? Sài Gòn lên đèn đẹp thật đẹp! Mà hình như lâu lắm anh đã quên mất phần lãng mạn trong con người mình, cứ mải bon chen với cuộc sống, không có những khoảnh khắc bình yên cùng em ngắm thành phố lên đèn, không có những phút giây cùng em ngắm hoàng hôn, cùng em cảm nhận những cơn gió lạnh trong mùa của yêu thương gọi về, mùa của bàn tay nắm lấy một bàn tay.

Có thể một mai khi thời gian đủ dài em sẽ quên anh, nhưng anh biết sẽ có một khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống em nhớ đến anh, và anh mong mình sẽ là một góc nhỏ, chỉ là một góc nhỏ thôi nhưng là nơi anh được sống thật với chính mình, không phải toan lo, không phải ưu sầu, muộn phiền, ở nơi đó anh sẽ luôn được nhìn thấy em cười, em vui, không muốn nhìn em khóc. Vì thế anh sẽ là góc nhỏ may mắn của em. Cảm ơn em vì đã từng lắng nghe anh. Cảm ơn em vì đã từng là người đồng cảm với anh.

“ Sao em chưa về…tháng mười hai

Để mùa đông cứ tần ngần ngoài cửa

Ngày dài thế và đêm đi vội vã

Em chưa về viết cho tháng mười hai”

blogradio_saoemchuavethang12-2

Bạn vừa lắng nghe lá thư Sao em chưa về… tháng 12 được gửi đến từ bạn Dũng Ngô. Bạn thân mến, nhiều người thường chọn ngày Giáng Sinh để bày tỏ tình cảm với người mình thầm thương trộm nhớ. Giáng Sinh trở nên ấm áp hơn với những lời yêu thương. Bạn có kỷ niệm nào đáng nhớ vào dịp Giáng Sinh không? Tiếp theo chương trình, chúng ta sẽ cùng lắng nghe:

Truyện ngắn: Chúng ta đã hẹn nhau mùa đông năm ấy (của tác giả Hi Tường)

- Hay là chúng ta yêu nhau đi?

- Ông khùng à? Không được đâu.

- Sao lại khùng? Sao lại không được?

- Thì chúng ta đâu có giống người yêu của nhau…

Lần đầu tiên khi tôi ngỏ lời với em, em đã trả lời tôi thế đấy. Thật ra thì lời nói của tôi cũng không thể xem là một lời tỏ tình chính thức gì. Vì ai lại nói ra điều quan trọng ấy một cách sỗ sàng như thế, nhất là trong tình huống lúc này: em đang dõi theo cái cần câu xem con cá nào dính mồi còn tôi thì hai tay đang giúp kéo câu. Tình huống tréo ngoeo ấy chắc khiến ai nghe lõm được đoạn đối thoại này sẽ phì cười mất.

Lúc ấy chúng tôi vừa tròn 20 tuổi. Chúng tôi học cùng lớp, là những người bạn thân rất thân. Hai người một nam một nữ có thể chia sẻ với nhau gần như là tất cả. Người ta nhìn vào dĩ nhiên sẽ ghép đôi hai đứa. Tôi và em cứ đi chung như hình với bóng, mặc dù lúc đầu tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhưng về sau khi mọi người đều nói ra nói vào tôi bắt đầu có chút để ý. Em thấp hơn tôi một cái đầu. Tóc em để dài cột cao bị cháy nắng ở phần ngọn. Em không đẹp kiểu sắc sảo nhưng nét mặt rất thu hút người nhìn nhờ cặp mắt sáng và đầy tự tin. Em rất hay cười, đôi mắt lấp lánh ấy cũng cười theo.

Tôi thường hay đưa em tới trường bằng xe máy. Có lần do mải mê nói chuyện, đang chạy băng băng thì có một chiếc xe vượt mặt khiến tôi phải thắng gấp. Em nháo nhào ôm lấy tôi từ đằng sau. Tôi cảm thấy một cái giật mình nhẹ từ cả hai đứa. Thật sự có một dòng điện nào đó truyền sang khi hai tay em ôm lấy tôi. Tự dưng cả hai đứa đang huyên thuyên bỗng dưng im bặt. Rồi tôi nói với em:

- Bà ôm luôn cũng được.

- Ông mơ đi! – Em lấy tay đấm thùm thụp vào lưng tôi.

Nhưng kể từ sau lần ấy, em không còn để hai tay trống không nữa mà dùng tay níu lấy vạt áo tôi trông rất tức cười. Lần đầu tiên cảm thấy em kéo áo tôi, tôi quay lại nhìn em nhếch mày khó hiểu. Em bặm môi trợn mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống làm tôi chợt hiểu ra vấn đề và bật cười lắc đầu chịu thua em.

Kể từ hôm ấy, lòng tôi cứ cảm thấy vui vui mỗi khi gặp em. Chúng tôi vẫn là một đôi bạn thân nhưng trong tôi đang dần hình thành thêm một thứ tình cảm khác…

cau-la-mon-qua2

Hôm ấy đi câu với nhóm bạn. Chúng tôi chia thành ba đội để thi xem ai sẽ thắng. Em nhìn thấy mồi là những con giun bò loằng ngoằng là hét lên và nhắm mắt lắc đầu nguầy nguậy đưa hết đồ câu cho tôi. Vậy mà lúc câu được con cá đầu tiên, em hét và nhảy lên vui sướng cứ như đứa trẻ được quà. Nhưng mãi sau đó gần nửa tiếng tiếp theo chúng tôi không câu được thêm gì trong khi mấy đứa khác đang cho cá vào thùng xoành xoạch. Em và tôi ngồi im lặng tập trung. Lúc này em đang ở bên cạnh tôi, rất gần, gần đến nỗi tôi ngửi thấy cả mùi tóc cháy nắng pha với dầu gội của em, ngửi thấy mùi son môi em đang dùng. Tôi lén nhìn em rồi nghe tim mình đập thình thịch. Không hiểu sao lúc ấy tôi lại cảm thấy phải nói ra tình cảm của mình. Suy nghĩ đó vụt qua nhanh đến mức bộ não tôi không kịp xử lý, thế là nó cứ tuôn thẳng ra môi và dẫn đến tình trạng trớ trêu của tôi khi nãy.

Ngỏ lời yêu mà thiếu chân thành đến thế, thì làm sao em chấp nhận được…

Đến năm học cuối, tôi lại ngỏ lời yêu em thêm một lần nữa. Lần này tôi có chuẩn bị chu đáo những gì mình sẽ nói. Trên đường chở em tan học ngày cuối cùng, tôi bâng quơ hỏi:

- Thương nè, mai mốt Thương muốn đi làm gần hay đi làm xa?

- Dĩ nhiên là đi làm gần rồi. – Em nhanh chóng trả lời tôi, có vẻ hơi ngập ngừng vì tự dưng tôi lại đổi cách xưng hô.

- Tại sao? – Tôi tiếp tục “kế hoạch” của mình.

- Thì đi lại cho tiện. Có vậy cũng hỏi! – Em trả lời tiếp và ngụ ý sao hôm nay tôi hỏi toàn câu ngớ ngẩn.

- Vậy mai mốt Huy cũng tiếp tục chở Thương hoài như vậy nha, cho tiện…

Em im lặng. Tay em vẫn níu níu lấy vạt áo tôi. Em cứ không nói gì cả một hồi lâu khiến tôi sốt ruột. Tôi quyết định dừng xe lại. Tôi quay ra phía sau nhìn em. Em đang nhìn đi đâu đó, em biết là tôi đã dừng xe và đang chờ một câu trả lời. Thêm một hồi, em quay lại và nhìn thẳng vào tôi: “Đợi mùa đông đi rồi tui trả lời.”

Bây giờ là mùa hạ, mùa đông cũng chỉ hơn sáu tháng nữa thôi. Tôi đồng ý.

nam-ay-thich-cau-nhieu-1

Thời vô lo đã đi mất. Chúng tôi bắt đầu bước vào quá trình tìm việc gian khổ của năm đầu đi làm. Tôi may mắn nhận được lời mời làm quản trị viên tập sự cho một công ty nước ngoài. Công việc những ngày đầu mới mẻ và bận rộn cuốn hút tôi quên cả ngày tháng.

Thoắt cái đã cuối thu đầu đông. Tôi nhận ra điều ấy vào một sớm đi làm. Tôi vẫn chạy chiếc xe máy quen thuộc. Lúc dừng chân tại trạm đèn đỏ, tôi nhận ra lá vàng đã trải đầy hai bên lề tự lúc nào. Nắng sớm mai cũng không còn gay gắt nữa. Cái nắng dịu nhẹ âm ấm đậu trên tay tôi. Tôi nhìn chúng nhảy nhót trên làn da, rồi liếc nhìn vào kính chiếu hậu. Sao chỉ mới vài tháng thôi mà trông tôi đã khác quá. Bất chợt tôi lại nhìn sâu hơn nữa vào kính. Đằng sau tôi chỉ là một bầu trời xanh ngắt. Đằng sau tôi đã vắng bóng em.

Mấy tháng qua chúng tôi vẫn giữ liên lạc và gặp mặt, nhưng không còn nhiều như ngày xưa đi học đều bên cạnh nhau từ sáng đến tối. Tôi vẫn còn nhớ lời hẹn của em nhưng không nhắc tới vì muốn em có thời gian suy nghĩ. Có lẽ em cần xác định rõ mối quan hệ của chúng tôi hơn. Thật ra lúc này trong tôi mọi chuyện đã rõ. Tôi biết mình yêu em. Tôi nhớ em trong từng giấc ngủ của mình. Tôi muốn gặp em bất cứ khi nào nhận được tin nhắn hay cuộc gọi của em, con chữ và lời nói là không đủ, tôi luôn muốn nhìn thấy em bằng xương bằng thịt trước mặt mình.

Em hẹn tôi cà phê vào buổi tối cuối tuần. Bỗng chốc mớ cảm xúc hồi hộp pha lẫn vui sướng từ mấy tháng qua tạm yên nay bỗng trào khắp tim và não tôi. Lúc này tôi không thể suy nghĩ gì khác được ngoài câu trả lời của em dành. Tối hôm ấy chúng tôi gặp nhau. Nhưng em không hề cho tôi một câu trả lời gì cả mà em thông báo một tin khác, em nói em sẽ đi du học thạc sĩ. Chương trình hai năm nay là một học bổng toàn phần mà em giành được. Em rất thích nó và sẽ đi trong mùa đông này.

Còn mùa đông của chúng ta?

doan-thanh-xuan

Tôi không hỏi em gì về lời hứa trước đó cả. Em huyên thuyên về chương trình học và những dự định của mình. Không biết em có thật sự quên, không muốn nhớ, hay em không muốn làm tôi khó xử? Rất nhanh sau đó, em đã đi. Mùa đông năm ấy trôi qua trong tôi mà không để lại một ký ức gì rõ rệt. Cứ như là năm ấy chỉ có ba mùa, và mùa đông đã mãi chôn sâu trong đáy tim tôi, lạnh lẽo.

Chúng tôi vẫn tiếp tục giữ liên lạc với nhau. Tôi luôn bên cạnh động viên cho em những tháng ngày đầu xa nhà và trở ngại hòa nhập. Em chia sẻ cùng tôi về những phiền muộn trong công việc hay những lo lắng ưu tư cho tương lai. Tôi thầm vui khi nhận ra chúng tôi vẫn không hề khác gì nhiều, vẫn là những người có thể lắng nghe và tâm sự với đối phương. Dù thời gian này chúng tôi xa cách nhau nhưng dường như không hề có khoảng cách. Tôi âm thầm chấp nhận chờ đợi. Rồi cũng sẽ có ngày em về. Rồi sẽ vẫn còn mùa đông…

Mùa đông năm đầu tiên em đi học, tôi trải qua Giáng Sinh một mình. Những mùa Noel năm trước, chúng tôi thường cùng cả đám bạn ngang dọc những ngõ hẻm có theo Đạo. Khi ấy nhà nhà đều trang trí sáng bừng và rực rỡ những hang đá tượng Chúa cùng rất nhiều thông. Và đến nửa đêm chúng tôi lại tụ tập tại nhà Thờ cùng chờ đón khoảnh khắc Chúa chào đời. Tôi đứng bên cạnh em, rất gần và rất ấm áp. Đôi lần tôi không kiềm chế được cứ muốn nắm lấy bàn tay em. Nhưng sự rụt rè đã chiến thắng, tôi chỉ có thể lẳng lặng nắm lấy tay em trong tâm tưởng của mình.

Nhưng tôi không thể nào quên những đêm Giáng Sinh tôi đã trải qua với em như thế. Tôi tin là luôn có những khoảnh khắc trong đời mà ta không thể nào quên khi ta được bên cạnh người mà ta yêu thương. Năm nay chỉ có một mình tôi. Tôi nhìn những đoàn người đang tản bộ giống mình. Họ vui cười nắm lấy tay nhau thật hạnh phúc. Tôi nhận ra mình giống như một ngôi sao trang trí lẻ loi trên cây thông, dù đang lủng lẳng và mắc kẹt bên một cành cây giữa phố xá nhộn nhịp người qua lại, nhưng lòng vẫn đang hướng về một ngôi sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời. Dẫu tôi biết rằng, ngôi sao ấy thật xa vời và khó nắm bắt lấy.

cau-ay

Bẵng một thời gian sau, không hiểu sao tôi mất liên lạc với em. Không còn thấy em trên nick chat, Facebook, hay cả Blog. Tôi thử gọi điện thoại cho em, số báo không liên lạc được. Gửi email cho em gần mười thư vẫn không thấy em trả lời. Trong tôi pha lẫn những cảm xúc phức tạp từ hoang mang lo sợ em có chuyện gì đến nỗi buồn tủi và cô đơn vô cớ.

Sau gần hai tháng, tôi quyết định tìm đến nhà em. Chị em tiếp tôi. Một tin sốc đã đến và đâm thẳng vào tim tôi khi hay tin: em đang trong tình trạng rất nguy kịch, nạn nhân trong một cuộc biểu tình có vũ trang. Đối tượng bị hại chính là những du học sinh như em vì một sự mâu thuẫn gì đó mà mọi người đều chưa rõ. Tình hình nguy cấp hơn khi em phải đợi gần nửa ngày mới được chuyển đi cấp cứu vì bộ phận y tế không thể tiếp cận với khu vực biểu tình. Chị em thuật lại chuyện trong nước mắt. Bố mẹ em đã bay sang bên đó với em hai tuần nay.

Tôi từ nhà em đi về trong thẫn thờ. Tôi cảm thấy mình bất lực trước cuộc sống này. Nó cứ đến và cuốn lấy tôi vào những vòng xoáy mà tôi không thể nào dự liệu trước. Và tôi chỉ biết cuốn theo nó, xoay mãi, xoay mãi…

Có một đêm tôi mơ thấy em và tôi lại ngồi cạnh nhau bên chòi câu cá ngày xưa. Mọi vật xung quanh đều không có thay đổi gì cả. Em nói mình rất yêu nơi này, yêu gia đình, yêu cuộc sống nơi đây. Em rất tiếc khi mình phải đi xa, nhưng em chỉ tạm vắng mặt để hoàn thành ước mơ của mình thôi, rồi em sẽ trở lại. Tôi đau đớn nhìn em và hỏi:

“ Vậy em có yêu anh không? Khi nào thì em về?”

Em chỉ ngồi đó và nhìn tôi. Đôi mắt em hôm nay không cười nữa. Nó có gì đó rất buồn. Tôi bừng tỉnh và thấy mình đã khóc ướt mặt từ bao giờ. Em đã phải chịu những đau đớn một mình nơi xứ khách. Có nỗi đau nào, nỗi cô đơn nào lớn hơn thế không?

mua-dong-nay-em-muon-nam-tay-anh

Tôi muốn qua thăm em nhưng gia đình em ngăn cản. Họ nói em hiện giờ em hôn mê, không thể tiếp xúc với bất kỳ ai. Ngay cả bố mẹ em cũng chỉ biết nhìn con mình qua lớp cửa kính. Tôi hiểu cảm giác bất lực đó. Cảm giác bất lực khi phải nhìn một người mình yêu thương đang gặp đau đớn còn mình chỉ có thể đứng nhìn, chắc rằng đó là một sự trừng phạt tàn nhẫn vô cùng… Tôi cập nhật tin tức của em từ gia đình em mỗi ngày. Tình trạng của em vẫn không ổn định. Sức khỏe của em ngày càng yếu. Mỗi lần tôi liên hệ với nhà em là mỗi lần tôi hoang mang cực độ. Một phần tôi rất muốn biết tin tức về em nhưng một phần tôi lại sợ khi nghe tiếng chị em khóc, nghe chị em kể lại tình trạng của em đang tệ đi như thế nào. Từng lời ấy như những cú đấm thẳng vào mặt tôi, nghẹt thở, tê tái… Giá như tôi có thể bên cạnh em lúc này, dẫu rằng tôi không biết mình có thể làm gì, tôi chỉ muốn được ở gần bên em mà thôi.

Và tôi đã không kịp gặp em nói một lờ từ biệt, em đã ra đi khỏi đời tôi mãi mãi. Một ngày cuối mùa đông đó. Chị em gọi điện thoại cho tôi báo tin. Tôi không còn nghe chị em khóc nữa, đổi lại đó là một sự im lặng rợn người giữa chị em và tôi. Tôi nhắm mắt lại. Tôi nhắm mắt lại và nghe từng hơi thở của mình. Tôi nghe tiếng tim mình đập. Tôi nghe thấy một nỗi đau rất lớn rất lớn đang ngấm dần vào da thịt tôi. Một cơn xót xa ập đến và đẩy nước mắt tôi tràn ra ngoài.

Mùa đông năm ấy có lẽ là những tháng ngày khó khăn nhất để trải qua trong đời tôi. Tôi gần như nhốt mình trong nhà để không phải ra ngoài. Tôi sợ những ánh đèn rực rỡ, tôi sợ những bản nhạc rộn rã, tôi sợ dòng người đông đúc, tôi sợ cả những cảnh những đôi tình nhân nắm tay bên nhau hạnh phúc. Bầu trời đêm Giáng Sinh phủ lên trước mắt tôi một màu đen tối. Vì ngôi sao nhỏ của tôi đã tan biến đi mất rồi…

Những ngày cuối Đông lạnh như cắt. Trái tim anh buốt lạnh, em có biết không?

blogradio_saoemchuavethang12-3

Rồi cuộc sống vẫn tiếp tục trôi. Mùa đông qua đi nhường chỗ cho mùa xuân, mùa hạ, rồi thu lại đến và tiếp tục một vòng tuần hoàn. Những chồi non nảy mầm, trưởng thành, hoặc mạnh mẽ sống qua một mùa, hoặc già cỗi rồi mất đi nhường chỗ cho những chồi non khác. Cuộc sống cứ trôi đi, âm thầm và lặng lẽ… Những nỗi đau cũng thế.

 Tôi vẫn nhớ thương em rất nhiều, tôi vẫn xót xa rất nhiều, nhưng nỗi buồn đã được thời gian thay thế bằng một xúc cảm miên man và nhẹ nhàng khác. Có lẽ con người ai cũng vậy, em đã nằm lại nơi này, bình yên và thanh thản. Chúng tôi – gia đình em, bạn bè em, những người yêu thương em thì vẫn phải bước tiếp con đường của riêng mình.

Lời hẹn mùa đông năm ấy tôi vẫn cất giữ trong tim. Giá như lúc ấy tôi can đảm hơn đòi lấy từ em một câu trả lời. Giá như tôi đã ôm em cho một mùa đông ấm…

Nhất định sẽ có một khoảnh khắc mà ta biết trước rằng ta sắp mất đi một ai đó rất quan trọng trong cuộc đời mình. Tất cả còn lại chỉ là ta sẽ lựa chọn ôm lấy họ hay ôm lấy nỗi thương nhớ về họ trong phần đời phía sau…

Nhưng không hiểu sao tôi có niềm tin mãnh liệt là em không hề quên đi lời hứa năm đó. Nếu em thật sự không có tình cảm với tôi, em đã không cần hẹn với tôi chờ đợi làm gì. Tất cả những chần chừ đó chỉ vì con đường chúng tôi đi chưa giao nhau tại đúng thời điểm.

Nhưng dù cho có bao nhiêu năm tháng đi qua, thì trong cuộc đời của anh và em vẫn sẽ luôn ghi nhớ, chúng ta đã hẹn nhau mùa đông năm ấy…

Bạn vừa lắng nghe truyện ngắn Chúng ta đã hẹn nhau mùa đông năm ấy được gửi đến từ tác giả Hi Tường. Cái kết truyện như một nốt lặng trong bản tình ca không bao giờ trọn vẹn. Tác giả Hi Tường có sở trường viết những câu chuyện có kết thúc buồn nhưng sau cùng, điều mà tác giả muốn gửi gắm không phải nỗi buồn mà là cái đẹp. Ở mỗi câu chuyện có cái kết buồn như muốn lặng người đi ấy vẫn luôn tồn tại thứ tình cảm đẹp đẽ. Để rồi, một chút hụt hẫng, tiếc nuối sẽ giúp chúng ta nhận ra nhiều điều.

Bạn có đang thầm yêu một ai đó không? Bạn sẽ lựa chọn ôm lấy họ hay ôm nỗi thương nhớ về họ trong suốt phần đời còn lại? Đừng bao giờ trì hoãn một lời tỏ bày. Đừng phân vân đợi chờ đến một ngày đẹp trời nào đó, bởi vì ngày đẹp trời nhất là ngày mình còn nắm tay.

Nếu yêu thích Blog Radio, hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của bạn nhé. Đừng quên nhấn đăng ký và nhận thông báo để không bỏ lỡ những chương trình mới nhất nhé.

Tác giả: Cá Kho, Dũng Ngô, Hi Tường

Giọng đọc: Sand

Thực hiện: Hằng Nga

Minh họa: Hương Giang

Xem thêm: Thời gian đã mang đi thứ gì?

Cá Kho

Cuộc sống không có thất bại, chẳng qua chỉ là cách nhìn nhận của mỗi người. Hay tin rằng mình luôn là người may mắn và phía trước luôn có một con đường ...

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top