Có phải lớn lên là thay nụ cười bằng những tiếng thở dài?
2019-12-01 01:05
Tác giả:
Vu Lam
Giọng đọc:
Sand
blogradio.vn - Trưởng thành khiến người ta mệt ngoài với những cô đơn và bộn bề của cuộc đời. Đó là khi ta biết giấu nhẹm đi cảm xúc của mình, chẳng còn vui thì cười thật to hay buồn thì khóc thật lớn như ngày bé nữa. Thế nhưng, mạnh mẽ đến mấy cũng muốn được về bên mẹ để được yêu thương…
***
Chúng ta đã từng có những ước mơ thật to lớn và ngọt ngào, lớn như những tảng mây trắng muốt đang bay là đà trên đầu của những đứa trẻ thơ ngây, ngọt như những ổ bánh mì mà chúng ta thèm được cắn từng miếng lớn đang nằm chễm chệ trong khung kính một cửa hàng ven đường. Bạn ơi, chúng ta đã từng là những đứa trẻ, và bạn ơi, thật tiếc vì chúng ta chỉ có thể một lần làm trẻ con, phải không ?
Nếu có một loại người thỉnh thoảng thích sống trong quá khứ, thích gặm nhấm tuổi thơ, thì đó chính là tôi.
Thuở bé, khi mà bàn tay ta còn quá nhỏ bé, chưa nắm chặt được tay cha, và khi bàn chân nhỏ xíu còn chưa tập đứng vững được, khi chúng ta còn chưa định hình được thế giới bao la ngoài kia, chúng ta lại có được những túi mơ to lớn và đẹp đẽ nhất.
Nhớ những buổi trưa hè nắng nóng, cùng anh hai miệt mài chuốt những cây tre mỏng dính, tập tành uốn cong và buộc chúng lại với nhau thành những chiếc khung diều. Lấy hồ dính những tờ giấy trắng lại với khung, tỉ mỉ và chăm chú như ta đang đặt tất cả tấm lòng nhỏ bé của ta vào đó. Rồi thì vẽ nguệch ngoạc từng tí hoa văn trang trí cho con diều của mình, tựa như một người họa sĩ nhí đang loay hoay vung cọ trên tác phẩm. Khi mà những giọt mồ hôi còn chưa kịp khô, đôi dép cũ con chưa kịp xỏ, hai anh em nhanh nhảu chạy ra cánh đồng gần nhà, miệng cười toe toét.
Còn nhớ mùi nắng cháy trên những sợi tóc màu hung, và nhớ những hàng bạch đàng đang nghiêng ngả theo từng đợt gió lớn. Chúng tôi là những đứa trẻ trốn giấc ngủ trưa, chạy theo cánh diều trắng trong một buổi chiều lộng gió. Nhìn cánh diều mỏng tang bay mạnh mẽ và dứt khoát trên bầu trời kia,đạp gió đội nắng mà vươn cao, tự nhiên trong lòng thấy tự hào và nhẹ nhõm biết mấy. Ngày đó, chúng tôi nằm dưới gốc cây dầu già, kể nhau nghe những chuyện vui buồn, những ước muốn bé nhỏ, tràn ngập tiếng cười đùa của trẻ thơ.
Ngày ấy, chúng tôi chia sẽ cho nhau từng viên bi màu, những món đồ chơi đơn sơ mộc mạc. Ngày ấy, chúng tôi chỉ quay lại tìm khi đã thực sự đếm đến một trăm trong trò "năm mười". Ngày ấy, chúng tôi rượt nhau chạy vòng quanh mảnh sân nhỏ trước nhà, và tưởng tượng ra hằng ngàn câu thoại như thể những diễn viên đang kiêm luôn cả đạo diễn lận nhà biên kịch. Ngày ấy, chúng tôi thích chạy theo những cơn mưa rào, thay vì tìm chỗ trú. Và ngày ấy, chúng tôi có thể bỏ cả ngày chỉ để làm những điều khờ dại mà không bao giờ tiếc núi, chúng tôi vui thì cười và buồn thì khóc, chân thành và không biết lừa dối nhau.
Giờ đây khi ta đã lớn, có lẽ cánh diều ngày xưa không còn chở hết được những nỗi lo âu ngày càng chất đống. Chúng ta thay nụ cười tươi đó bằng những tiếng thở dài. Chúng ta sống hằng ngày trong những điều tiếc núi đã qua, và thỉnh thoảng có những nỗi buồn bất chợt ập đến. Chúng ta không còn thơ ngây nữa, không còn nhiều bạn như trước, và thích tìm đến những nơi vắng vẻ nhiều hơn. Bạn ơi, chúng ta ai thì cũng phải lớn, chỉ mong bạn đừng quên lãng nhìn điều đẹp đẽ nhất mà chúng ta đã từng có, dù đó đôi khi chỉ từng là một ước mơ thôi, nhưng bạn đừng quên, ngày đó bạn đã can đảm dám ước mơ như vậy, khác với bây giờ, nhỉ?
© Vu Lam - blogradio.vn
Trưởng thành khiến người ta mệt ngoài với những cô đơn và bộn bề của cuộc đời. Đó là khi ta biết giấu nhẹm đi cảm xúc của mình, chẳng còn vui thì cười thật to hay buồn thì khóc thật lớn như ngày bé nữa.
Thế nhưng, mạnh mẽ đến mấy cũng muốn được về bên mẹ để được yêu thương…
Con muốn về nhà với mẹ
Mẹ ơi, đường đời con bước quả thật rất mệt mỏi, trái tim con đã có nhiều chai sạn, đôi chân con tê dại đi rồi, con người con như chỉ là cái xác khô cằn dưới áp lực của một cuộc sống trưởng thành, cuộc sống tự lập mà con những tưởng ngập tràn ánh nắng. Có đôi lúc, khi mỏi mệt quá, con tự trấn an mình rằng con đang đương tuổi trẻ của mình nên ban đầu sẽ gặp nhiều khó khăn, không được gục ngã. Tuy vậy, nhìn phố xá đông đúc qua lại mà không có một ai đoái hoài đến con, xung quanh con là bao người nhưng không ai quan tâm, nhịp sống cứ thế vội vã trôi qua, con thấy mình trống rỗng, lạc lõng nơi xứ người. Biển người cứ phiêu bạt, đi lại cứ đi, con như dần tan biến. Tâm hồn con cô đơn vô phương khi không biết san sẻ cùng ai, khi không biết cách để xoa dịu những tâm sóng dữ dội trong lòng, nước mắt con cứ lặng lẽ rơi. Con nhìn ra bầu trời xa xa kia, lòng thực muốn đứng dậy khỏi nhàm chán, muốn bắt một chuyến xe về quê, muốn quay lại ngôi nhà - khởi đầu của con. Đó là tổ ấm của mình như con chim non muốn quay về sau khi đôi cánh đã sải liệng hiên ngang trên bầu trời, con muốn về với mẹ thân yêu của con...
Nơi ấy chắc chắn luôn có một bóng hình âm thầm đợi con trở về, dù là bất cứ lúc nào. Tức khắc, con sẽ sà vào lòng mẹ, và có thể cứ thế mà òa lên khóc như đứa trẻ năm nào mẹ còn đánh đòn. Lúc này, con đã lớn, mẹ cũng đã có tuổi nhưng con cứ mãi bé bỏng trong mắt mẹ, con muốn được chở che, muốn được bảo vệ, đối với con, không có gì yên bình hơn ngoài việc được ở bên cạnh mẹ. Con biết những dấu hiệu thời gian trên khuôn mặt mẹ ngày càng rõ nét, thế nhưng nụ cười của mẹ vẫn luôn ấm áp, hiền hậu.
Con muốn về nhà, muốn được ăn bữa cơm giản đơn mà ấm cúng của mẹ mỗi chiều. Trong cuộc sống hiện tại của con, bữa cơm cũng không được ổn định, con thèm nhớ hương vị quê hương mình, hương vị mà mẹ đã phảng phất trong từng đĩa rau, bát cà, đĩa cá sông... Những món ăn sơn hào hải vị ngoài kia có là gì đối với bữa ăn mà mẹ nấu cho con. Con muốn được sống lại những ngày còn nhỏ, được ăn một bữa cơm nhà mà ứa nước mắt. Vẫn là những món quen thuộc mà sao con thấy không có hương vị như của mẹ. Mẹ vẫn gắp thức ăn cho con, mẹ vẫn tưởng con là con bé kén chọn kén ăn ngày nào. Bữa cơm gia đình mộc mạc, đơn sơ mà dư vị thì khác hẳn, con thấy ngọt ngào, thấy ấm áp, thấy bình an trong tâm hồn, bão táp cuộc đời cũng đã yên trong trái tim bé nhỏ còn muốn được che chở.
Mẹ ơi, con muốn về nhà để đêm đêm được nằm bên cạnh mẹ, được nghe mẹ thủ thỉ kể chuyện về mấy người trong làng, mấy nhà hàng xóm cho con nghe mà trong thời gian xa nhà con không mảy may để ý. Rồi bên tai con chỉ có tiếng mẹ, con sẽ nghe kĩ từng câu một, khắc ghi vào nỗi thương, nỗi sầu của riêng con.
Con muốn được mẹ lại mắng mỏ con đôi điều, để con nhớ lại những giận hờn vu vơ ngày bé, để thấy cả con và mẹ cùng trẻ lại, cùng quay ngược thời gian vô hình. Mẹ sẽ trách tội vặt sơ hở của con, sẽ nhắc nhở, con muốn được nghe những câu nói ấy, tuy là la rầy thật đấy nhưng lại trân trọng biết bao nhiêu vì con nhận ra, những lời quở trách ngoài xã hội kia đều cay độc và chua xót đến tận tim gan, còn với mẹ, đều chan chứa cả một nỗi lòng mong mỏi con trưởng thành, đều cảm thông rất nhiều. Con nhớ những kí ức miền xa xôi nào...
Mẹ ơi, con muốn được dành thời gian thật nhiều bên mẹ, để tự con thấy được an ủi, động viên, khích lệ. Con muốn trốn tránh những mỏi mệt của cuộc sống vất vả hiện tại mà bên mẹ mãi thôi, để những sóng gió ngoài kia không còn dày vò được con, dù là trong ngắn ngủi. Để lòng con thôi bận tâm, thôi lo lắng, thôi chán nản, bất lực, mẹ truyền cho con luồng sinh khí vô tận của tình cảm gia đình, cho con vững bước, cho con lòng dũng cảm để chinh phục đích đến của cuộc sống.
Con muốn thôi những lần mẹ gói ghém cho con vài thứ quà quê và đưa cho con ngày con lên đường trở về nơi xa xôi phố thị bộn bề. Con muốn khỏi rưng rưng trước đôi mắt thương nhớ, chờ mong, lo âu của mẹ sau bóng lưng con, mà con muốn ở lại với mẹ của con nhưng con biết mình cần phải trưởng thành, phải quăng quật với đời, con lại bước đi, lòng không đành, lại chờ mòn mỏi ngày được hớn hở trở về với mẹ, sống về những bóng hình yêu thương, gần gũi.
Mẹ ơi, ngoài kia biển cả cuộc đời mênh mang đáng sợ, bão táp không ngừng, muốn nhấn chìm con thuyền nhỏ như con đang cố chèo kéo bắt đầu đi ra khơi xa. Con muốn về nhà, về với mẹ, về bến đỗ yên bình của con để con neo đậu mãi thôi. Và con biết ngày con trở về, mẹ là vòng tay rộng lớn nhất trên thế gian này bao bọc lấy con!
© Di - blogradio.vn
Giọng đọc: Sand
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Nếu một ngày cảm thấy mệt mỏi, cho con về nhà với mẹ nhé
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số
Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.