Đông đến rồi cứ yêu đi ngại gì
2019-11-27 09:05
Tác giả:
nga119
Giọng đọc:
Hà Diễm
blogradio.vn - Giá như có một người cùng tôi lượn phố để cùng nhau cảm nhận cái lạnh đầu mùa mà tôi rất thích, giá như có một người lấy bàn tay mình ủ ấm đôi tay lạnh cóng của tôi, hay chỉ giá như có người cùng tôi mặc chiếc áo hodie xinh xắn đang treo trong tiệm quần áo kia. Mùa đông, tôi vẫn có những người bạn thân kề vai sát cánh, mà sao tôi vẫn thấy lòng mình lặng thinh, trong thâm tâm tôi vẫn đang tìm kiếm điều gì đó. Tôi cũng không biết nữa?
***
Thành phố đang trong những ngày chuyển mình sang đông, thật tuyệt biết bao nếu vào một ngày rảnh rỗi được đi vòng quanh các con phố, hít hà cái khí trời se lạnh này. Vào đông, Hà Nội sẽ không còn thấy những cái nắng chói chang làm con người ta chạy nhanh qua khỏi các con đường, thay vào đó là những tia nắng ấm nhẹ nhàng như chàng trai dịu dàng chạm lên đôi má người con gái, và những trận mưa rào cũng nhường chỗ cho những cơn mưa phùn bay bay với cái lành lạnh của gió đầu mùa. Thật háo hức biết bao, tôi thích những ngày đông dịu dàng ấy, thích màu ảm đạm, trầm lắng của mùa đông nhuộm trên sự bận rộn, tấp nập của một Hà Nội luôn ồn ào. Nhưng không hiểu vì sao, tôi cứ có cảm giác thiếu một thứ gì đó mà bản thân khó lòng diễn tả. Đông đến, tôi còn thiếu điều gì chăng?
Người ta thường nói, mùa đông là mùa của chia tay. Phải vậy không? Tôi lại thấy rằng, cái lạnh mùa đông làm lạnh cả trái tim những người cô đơn, con người ta khi lạnh mặc nhiên sẽ làm ấm mình, phải chăng một tình yêu sẽ làm họ thấy ấm áp. Lượn vòng quanh trên những con phố mà cuối tuần nào tôi cũng đi, nhưng sao tôi không còn thấy những sự rộn rã như ở mùa hè, không cảm thấy nhẹ nhàng như mùa thu? Tự nhiên tôi thấy mình cô đơn. Chẳng lẽ cái ảm đạm, trầm lắng mà mùa đông làm tôi thích thú lại đang làm tôi muốn được yêu. Hay là cái lạnh làm tôi muốn được tình yêu sưởi ấm. Tôi thầm nghĩ, giá như có một người cùng tôi lượn phố để cùng nhau cảm nhận cái lạnh đầu mùa mà tôi rất thích, giá như có một người lấy bàn tay mình ủ ấm đôi tay lạnh cóng của tôi, hay chỉ giá như có người cùng tôi mặc chiếc áo hodie xinh xắn đang treo trong tiệm quần áo kia. Mùa đông, tôi vẫn có những người bạn thân kề vai sát cánh, mà sao tôi vẫn thấy lòng mình lặng thinh, trong thâm tâm tôi vẫn đang tìm kiếm điều gì đó. Tôi cũng không biết nữa?
Tôi không biết những gì mình nghĩ có đúng hay không? Nhưng với lòng tôi thì nó thỏa mãn cho những thắc mắc trong tâm trí tôi rằng “vì sao mùa đông làm người ta muốn yêu”. Người ta sẽ thật sự muốn yêu khi người ta gặp được tình yêu của mình, hoặc khi người ta thấy mình thật sự cô đơn. Gặp được người mình yêu tưởng dễ mà lại khó bởi nếu tâm can chưa sẵn sàng cho việc yêu thì rất khó để trái tim mở cửa. Còn sự cô đơn tưởng bình thường nhưng hóa ra lại rất khó cưỡng lại. Tôi tin là thế. Khi cuộc sống có quá nhiều việc xảy ra, có quá nhiều chuyện phải nghĩ đến, mặc nhiên sẽ đến lúc lòng bạn thấy mình thật yếu đuối, thấy mình cần một ai đó để dựa vào, và bạn thấy mình thật cô đơn. Cô đơn làm trái tim bạn muốn yêu! Vậy sao mùa đông lại khiến chúng ta muốn được yêu. Mùa đông có lẽ là mùa riêng biệt nhất, mùa đông mang dáng vẻ riêng biệt của nó, nếu xuân, hạ, thu rộn ràng, tươi trẻ bao nhiêu thì mùa đông giống một người đàn ông chững chạc, trầm lắng bấy nhiêu. Cái ảm đạm, phảng phất nét u buồn của mùa đông, làm lòng người ta gợn sóng, nó như đẩy người ta đến nốt trầm của bản nhạc, và người ta sẽ chỉ thấy nó rộn ràng lên khi người ta có tình yêu. Lại thêm cái lạnh đặc biệt của nó làm lòng người hiu quạnh hơn, và những cái ấm của tình yêu khác làm trái tim người cô đơn trở nên thèm muốn, thèm được sưởi ấm như những trái tim đang yêu. Có lẽ vì vậy, mùa đông làm con người ta muốn yêu hơn bao giờ hết, muốn yêu để khỏa nấp khoảng trống vắng trong tâm hồn họ, muốn yêu để họ được ấm áp dù cho ngoài kia những cơn mưa phùn có làm họ lạnh cóng.
Mùa đông đang làm tôi muốn yêu. Dù cho những tổn thương trong trái tim nhỏ bé vẫn chưa lành, nhưng mùa đông kì bí như có một nguồn sức hấp dẫn lạ kì kéo tôi đến với tình yêu. Tôi ước gì vào một sớm mai thức dậy, hay một buổi tối lạnh, tôi được ai đó yêu để trái tim tôi được sưởi ấm, để mùa đông không thể làm tôi lạnh. Bạn có đang muốn yêu không? Bạn có thấy như tôi, có thấy mình cô đơn khi đông về? Nếu có, hãy yêu đi. Ngại gì!
© nga119 – blogradio.vn
Giọng đọc: Hà Diễm
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Những ngày cô đơn nơi phố thị
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số
Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)
Phụ nữ nếu rơi nước mắt thì chỉ nên khóc vì người đàn ông xứng đáng mà thôi.

Chỉ Là Không Cùng Nhau
Cây kẹo bạn thích lúc nhỏ đến năm 25 tuổi bạn vẫn có thể mua được nhưng vị của nó có còn như khi đó không? đương nhiên là không rồi. Huống chi là lòng người.