Nợ cha nợ mẹ một tấm chồng biết bao giờ mới trả được
2019-12-04 01:05
Tác giả:
Giọng đọc:
Titi
blogradio.vn - Dường như, càng già, thì người ta thường phát triển theo hai xu thế, một là cuống cà kê lên nhờ người này người kia mai mối để được leo lên xe bông về nhà chồng. Và hai là, nhởn nhơ, kệ, đến đâu thì đến, nghe chửi, nghe nói nhiều rồi cũng thành trơ. Và nó thuộc loại thứ hai, thà chấp nhận ế chứ không chịu mở mồm bảo giới thiệu cho tao một thằng. Đấy, cái mặt nó vẫn còn vênh thế kia mà.
***
Đôi khi nó không biết phải lý giải thế nào cho cái sự ế của bản thân, khi mà mỗi lần đối diện với gia đình, họ hàng, bạn bè là sao không dẫn thằng nào về, người yêu đâu, bao giờ cưới, rồi thì kén chọn quá chứ gì? Nó trả lời rằng chẳng có ai, chẳng quen ai, cũng chẳng kén chọn ai bao giờ. Chẳng ai tin, nhưng đó là sự thật...
Có đôi lúc nó mơ màng về cái tuổi đôi mươi trước kia, đã có lúc nó ước rằng, cái điện thoại "im mồm" một ngày cho nó nhờ, để nó có được giây phút thảnh thơi cho bản thân mình. Thì giờ đây, cái điện thoại ấy đã toại nguyện mong muốn của nó với việc "im mồm" vô điều kiện, thỉnh thoảng tình yêu bé nhỏ 199, 195 mủi lòng nhắn cho nó cái tin làm món quà xa xỉ cho một buổi tối tẻ nhạt.
Còn đâu thì chỉ thấy điện thoại khách hàng, hoặc đám bạn cùng sở thích du lịch réo rắt đi chơi bời chác táng cho qua ngày đoạn tháng. Vài đứa bạn thân bắt bẻ, thế sao không cưa lấy anh khách hàng nào đấy cũng được đấy chứ. Nhưng chúng đâu biết rằng nó toàn làm việc qua mạng, và điện thoại, mặt mũi vuông tròn của khách thế nào nó chưa từng biết đến, thỉnh thoảng stress cũng vài ba câu bông đùa với khách, chấm hết. Bạn bè du hí cùng sở thích thì hình như quá nhờn mặt nhau, mà trên quan điểm là vui vẻ, đoàn kết nên chả bao giờ nghĩ đến việc đá lông nheo, cò cưa một anh nào đấy, mất vui. Dường như không tồn tại mối quan hệ ngoài luồng nên thành ra trai thì không thiếu, mà gái già thì vẫn xì khói như thường, chẳng tìm thấy đâu sự giao kết chỉ là hai đường thẳng vô định nào đó chưa có đích gặp nhau mà bản thân nó cũng chẳng thấy gì là buồn phiền cho lắm, bởi cái sự "đã quen".
Và dường như, càng già, thì người ta thường phát triển theo hai xu thế, một là cuống cà kê lên nhờ người này người kia mai mối để được leo lên xe bông về nhà chồng. Và hai là, nhởn nhơ, kệ, đến đâu thì đến, nghe chửi, nghe nói nhiều rồi cũng thành trơ. Và nó thuộc loại thứ hai, thà chấp nhận ế chứ không chịu mở mồm bảo giới thiệu cho tao một thằng. Đấy, cái mặt nó vẫn còn vênh thế kia mà.
"Cứ rong chơi đi, quên tháng ngày" - Nó cứ nhủ thầm trong đầu vậy đó, phần lớn thời gian rảnh nó dành cho tìm hiểu các vùng miền, tìm hiểu xem chỗ nào đẹp, ăn chơi gì, và lại rủ rê đám bạn xách mông lên và đi. Đi để cảm nhận. Và thực sự cảm nhận được rất nhiều về những nơi đã đi qua, hiểu hơn về cuộc sống hiện tại, có cái nhìn khách quan hơn, thực tế hơn, đón nhận mọi việc xảy một cách bình tĩnh hơn dù ở tình huống nào.
Mỗi người có một cảm nhận riêng về cuộc sống, có thể đại đa số những người xung quanh bảo nó điên, gàn dở, nhưng nó không cô đơn vì còn có những người bạn đi bên nó trên những chặng đường, cùng có những cảm nhận chung, biết hi sinh và tương trợ lẫn nhau. Những thứ đọng lại nhiều nhất có lẽ là kỷ niệm. Có người bạn bảo với nó rằng điên, đi thế có mài ra ăn được không? Nó thì vốn dĩ chả thèm ăn lắm, mà chỉ thèm ngắm thôi nên là chỉ quan tâm đến sự thỏa mãn đam mê của bản thân thôi. Sẵn thì cũng ế rồi.
Khúc mắc trong cuộc sống là điều không thể nào tránh được, có những lúc mệt mỏi, dường như muốn gục ngã, nhưng vẫn luôn có những người bạn ở bên cạnh, và cũng đủ biết mình nên đứng ở đâu, dừng lại ở chỗ nào để không tự làm tổn thương mình và tổn thương người bên cạnh. Gái già đối khi cũng là một kho tàng những cái nhìn khách quan để cho gái trẻ tìm hiểu và nương nhờ khi vấp ngã. Và đôi khi cũng xì teen chứ không xì khói đâu nhé.
Thế nên, nếu là bạn gái già thì hãy đứng ở một khía cạnh nào đó của nó để hiểu, chứ đừng tránh móc này nọ, hay đánh giá chủ quan, chỉ mang lại sự xa cách mà thôi. Và gái già lại nợ ba mẹ một chàng rể, một đứa cháu thông minh lanh lợi. Nợ cha mẹ một đứa con ngoan biết ở nhà chăm lo gia đình, kinh tế thay vì phiêu bạt phương trời. Nợ một gánh nặng không bao giờ trả hết.
© Quyên Nguyễn - blogradio.vn
Giọng đọc: Titi
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình: Cứ lưu luyến mùa cúc họa mi
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)
Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?