
Mẹ ơi, con chênh vênh một tí thôi
2024-08-23 18:40:00
Lúc ấy nó còn nhỏ, còn có mẹ chở che, còn có mẹ, để là cái cớ nó mắc sai lầm, là cái cớ để nó ngô nghê không hiểu chuyện. Lớn rồi nó mới biết, cái thân xác phổng phao này của nó, chiếc ô cỡ lớn của mẹ sắp không che nổi rồi. Giờ phút sắp cất cánh khởi hành cho chuyến bay tới miền mơ ước, nó sợ.

Vô tận của hình tròn
2024-08-22 21:45:00
Đôi khi chúng ta tuyệt vọng muốn tìm một ai đó tâm sự. Rồi ta lại lần khâng mãi với việc ấy, chúng ta do dự sợ không một ai lắng nghe những gì mà ta nói. Bởi ai cũng bận rộn với vô số vấn đề riêng của cá nhân mình. Những gì mà ta nói chưa chắc là những gì họ muốn nghe, ngược lại chúng ta cũng không muốn nghe những gì mà họ nói, cứ như vậy hai người từng quen biết lại thành xa lạ như ngày đầu chưa gặp gỡ.

Ngày mưa
2024-08-19 15:35:00
Anh nắm chặt tay Minh, không muốn buông ra dù chỉ một giây. Những ký ức về họ, những khoảnh khắc vui buồn, những lần cãi vã, những nụ cười hạnh phúc, tất cả như một cuốn phim tua nhanh trong tâm trí Đạt. Anh nhớ lại từng lời nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt đầy yêu thương của Minh.

Lỡ nhịp
2024-08-15 20:00:00
Mưa lúc nào cũng buồn, mưa sẽ càng buồn hơn khi cộng hưởng với những tâm hồn buồn bã. Tiếng mưa hôm nay như lời khóc than cho cuộc tình tan vỡ của tôi. Tôi nhìn chăm chăm vào ánh đèn đường đang lập lòe bên kia màn mưa, tôi lại nghĩ về anh.

Người bạn cuối cấp
2024-08-12 19:45:00
Ngồi nhìn qua chiếc cửa sổ trong suốt trông ra phố tấp nập xe đi ngang, nghe bài nhạc “Thanh xuân” do chiếc radio của quán phát ra, tôi nghĩ về người bạn của mình, nghĩ về những lời nói mình muốn nói với bạn khi gặp, hay chỉ tưởng tượng ra. Lòng tôi rối bời, cảm tưởng một tương lai tốt đẹp...

Dệt lại nắng xuân
2024-08-07 19:30:00
Dương thấy lòng ngực mình nặng đi, nhưng người lại nhẹ bẫng, trong thoáng chốc cậu muốn lao về phía trước, muốn xuyên qua dòng người ôm lấy bóng hình mà cậu nhớ nhung, muốn hỏi rằng em sống tốt không? Anh xin lỗi, là anh không tốt. Chỉ thế thôi.

Hạnh phúc của anh là em và đen (Phần 2)
2024-08-01 18:25:00
Trong tôi có chút mong ước, phải chi dòng người mãi dài thế này để có thể ở mãi trong khoảng thời gian hạnh phúc này, không biết từ bao giờ mà tôi mới được trải nghiệm lại sự ấm áp từ một người khác, đã rất lâu, rất lâu rồi.

Hãy trả lại cho em ngày xưa
2024-07-31 13:55:00
Hạnh phúc là những khoảnh khắc được cùng sống cùng ăn cùng ngủ với những người thân của mình, mà ai biết được sẽ dài được bao lâu. Thấm thoát thời gian đã trôi quá nhanh rồi, chẳng còn một gia đình của ngày xưa nữa, chẳng còn ai bên cô.

Hạnh phúc của anh là em và đen (Phần 1)
2024-07-30 16:15:00
Mỗi khi tôi buồn phiền là nó lại đến bên an ủi tôi như thế này làm lòng tôi cũng dịu đi đôi chút, có lẽ đôi khi sự ấm áp không chỉ được truyền từ con người qua con người mà ta còn có thể cảm nhận nó ở những vật nuôi mà mình yêu mến nữa, nó không cầu kì nhưng lại sâu sắc và chân thực vô cùng...

Em ra phố
2024-07-26 15:00:00
Sáng nay cô ra phố, Bích Loan thấy nhớ nôn nao chiếc xe bánh mì và câu nói của mẹ, mình chuẩn bị ra phố thôi con, dậy đi. Bây giờ cô cũng đang ra phố đây, cũng con hẻm quen thuộc cũng những ngôi nhà những gương mặt quen thuộc của biết bao người, cũng con phố đã bên cô bao năm tháng ngày xưa, mà sao hôm nay cô thấy thân thương lạ.

Mơ
2024-07-25 14:55:00
Chẳng hiểu sao những ngày đó cô có thể mơ những cái mơ lạ lùng như vậy, toàn là mơ những chuyện quá sức mình, vậy mà cũng mơ được. Vậy là thêm một lần mơ nữa vẫn cứ là mơ chứ cô không biến mơ thành thực được.

Lỡ như ta yêu nhau thật nhiều (Phần 4)
2024-07-24 23:30:00
Mỗi người một nơi, không ở cạnh nhưng luôn nghĩ về nhau, trái tim của hai đứa trẻ ấy vẫn luôn hướng về đối phương. Người ta hay nói “Xa mặt cách lòng”, giá như nó đúng với câu chuyện này thì hay biết mấy, sẽ không có hai người yêu nhau mà ôm nỗi tương tư như thế.