Khi cuộc sống của tôi là nốt trầm
2025-11-05 14:35
Tác giả:
blogradio.vn - Có đêm, nhìn con ngủ say, tay ôm chặt con gấu bông sứt chỉ, Thanh bật khóc. Không vì buồn. Mà vì thương. Thương con phải lớn lên trong một thế giới không còn mẹ. Thương bản thân mình – một người đàn ông đã lạc mất tất cả, chỉ còn một chút tình phụ tử mong manh như khói.
***
Thanh ngồi lặng giữa bóng chiều loang lổ. Ánh sáng cuối ngày len lỏi qua ô cửa sổ bụi mờ, chiếu lên khuôn mặt sạm nắng, hằn in bao nhọc nhằn của người đàn ông ngoài ba mươi – tuổi mà lẽ ra người ta phải đủ đầy, nhưng với anh, chỉ là những chắp vá rệu rã của một đời sống đang rơi dần vào hư vô.
Trong góc phòng chật hẹp, Thảo – đứa con gái nhỏ bé và gầy gò – nằm thiêm thiếp. Hơi thở nó phập phồng, yếu ớt như ngọn đèn dầu trước gió. Gương mặt con bé tái nhợt, hàng mi run rẩy mỗi khi cơn sốt dâng lên như những con sóng ngầm nuốt chửng tuổi thơ chưa kịp nở hoa.
Thanh ngồi đó, tay nắm chặt chiếc khăn ướt đặt lên trán con. Những giọt nước mắt âm thầm lăn xuống, không tiếng nức nở, chỉ có nỗi đau âm ỉ, gặm nhấm từng tế bào sống trong cơ thể.
Anh không còn khóc thành tiếng. Người ta chỉ khóc khi còn niềm tin vào ai đó. Còn anh, giờ chỉ còn nỗi trống rỗng – đặc quánh, lạnh lẽo và tuyệt đối im lặng.
Hương bỏ đi vào một chiều tháng Sáu, không mưa, không nắng. Cô chỉ để lại một dòng chữ ngắn ngủi trên tờ giấy nhớ dính trên cánh cửa: “Em không thể sống thế này nữa. Đừng tìm em.”
Thanh không cần tìm.
Ngày cô bước ra khỏi ngưỡng cửa đó, mắt ráo hoảnh, hành lý gọn gàng như một chuyến đi xa đã được lên kế hoạch từ lâu, anh biết – mọi thứ đã chết. Không phải chết vì cãi vã, không vì người thứ ba, mà vì sự khô cạn – như một con sông không còn nước, dù mùa mưa vẫn đến đều.
Anh từng yêu Hương. Một tình yêu dại khờ nhưng mãnh liệt, như ngọn lửa bập bùng trong đêm gió. Họ đến với nhau khi chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, một niềm tin ngây thơ rằng: chỉ cần thương nhau là đủ. Rồi đời sống cười khẩy. Cơm áo gõ cửa mỗi ngày, tình yêu rơi rụng dần theo từng hóa đơn chưa trả, từng bữa ăn thiếu thịt, từng đêm con khóc mà hai vợ chồng quay lưng vào nhau trong mệt mỏi.
Và rồi cô bỏ đi. Thanh không giữ. Anh chỉ giữ con.

Đêm bệnh viện, đèn vàng nhòe nhoẹt ánh sáng qua mắt kính mờ. Thanh ngồi gục bên giường bệnh. Thảo sốt cao, người nóng hổi như than hồng. Bác sĩ bảo viêm phổi nặng, cần nằm lại theo dõi. Tiền nhập viện lên đến vài triệu, một con số đủ khiến Thanh cảm thấy mình như kẻ hành khất giữa thành phố bạc bẽo.
Anh nghĩ đến việc gọi Hương. Nhưng gọi để làm gì? Để nhận thêm một lời từ chối lạnh băng? Hay để nhắc lại cái đau đã đóng vảy nhưng chưa bao giờ lành?
Dù vậy, anh vẫn gọi.
Đầu dây bên kia, giọng Hương vang lên, êm như gió sớm mà sắc như dao:
“Em đang ở Nha Trang. Với người ta. Đừng gọi nữa.”
Người ta.
Thanh bật cười. Một tràng cười khô khốc như tro bụi. Con người ta thật kỳ lạ – có thể từ bỏ những điều thiêng liêng nhất chỉ để chạy theo một phút ảo tưởng về tự do.
Anh cúp máy.
Bên ngoài cửa sổ, một chiếc lá rụng xuống, chạm vào lòng đường ẩm ướt. Như một mảnh ký ức vừa lìa cành.Thảo khỏe lại sau hai tuần truyền dịch và tiêm thuốc. Nhưng cơ thể bé bỏng ấy vẫn xanh xao, yếu đuối như cánh hoa dại trong mùa đông.
Thanh đưa con về nhà trọ – nơi anh sống như một cái bóng. Anh đi làm lại, nhận bất cứ việc gì ai thuê: bốc vác, giao hàng, lau chùi quán ăn đêm. Bàn tay chai sạn, lưng còng xuống thêm một chút mỗi ngày, nhưng trong tim anh vẫn le lói một đốm sáng – Thảo.
Con bé là thứ duy nhất níu anh lại với cuộc sống này.
Có đêm, nhìn con ngủ say, tay ôm chặt con gấu bông sứt chỉ, Thanh bật khóc. Không vì buồn. Mà vì thương. Thương con phải lớn lên trong một thế giới không còn mẹ. Thương bản thân mình – một người đàn ông đã lạc mất tất cả, chỉ còn một chút tình phụ tử mong manh như khói.
Sinh nhật Thảo năm ấy, anh không có tiền mua bánh. Chỉ đủ mua một cây nến nhỏ và quả trứng gà. Anh luộc trứng, vẽ mặt cười lên đó bằng bút bi rồi đặt vào chén nhựa, thắp nến, hát chúc mừng con.
Thảo cười, đôi mắt rạng rỡ.
“Ba ơi, sau này con lớn, con sẽ làm bánh cho ba ăn nha.”
Thanh gật đầu, cố nuốt nước mắt đang chực trào. Anh biết, có thể sẽ chẳng còn “sau này” nào nữa.
Mùa đông năm đó lạnh hơn mọi năm.
Thảo tái phát bệnh. Cơn ho kéo dài, tim con yếu dần. Lần này, bác sĩ lặng lẽ nói với anh: “Có lẽ cần chuyển lên tuyến trên. Nhưng khả năng… không cao.”
Thanh bế con vào lòng. Thảo lúc ấy chỉ còn là một chiếc bóng mỏng, nhẹ tênh như sương sớm. Nó cười, yếu ớt:
“Ba đừng buồn. Con mơ thấy mẹ. Mẹ nói mẹ xin lỗi. Mẹ dặn ba phải sống vui nha…”
Rồi con thiếp đi.
Trong bóng đêm, một mình bên giường bệnh, Thanh ngồi bất động. Mắt anh mở to, nhưng trong đó không còn thấy gì – không còn ánh sáng, không còn tương lai, không còn hi vọng. Chỉ có tiếng máy thở nhịp nhàng – từng nhịp như tiếng đồng hồ đếm ngược về cái kết không ai muốn gọi tên.
Thảo mất vào một sáng mùa xuân. Khi những chồi non ngoài kia vừa nhú lên. Khi người ta bắt đầu nói về Tết, về quần áo mới, về bánh chưng xanh. Thanh mặc cho con chiếc váy màu hồng. Đặt con nằm trong chiếc quan tài nhỏ sơn trắng. Mùi gỗ mới nồng nặc. Mùi chia ly cũng thế.
Đám tang chỉ có hai người: Thanh và lão Tư – ông chủ nhà trọ già. Không có vòng hoa, không tiếng kèn trống. Chỉ có trời xám xịt và gió thổi lồng lộng.
Sau tang lễ, người ta ít thấy Thanh.
Có người bảo anh bỏ xứ đi. Có người nói anh vào chùa tu. Cũng có người thì thở dài: “Chắc ông ấy không sống nổi…”
Không ai biết thật sự Thanh ở đâu. Chỉ có lão Tư – một lần đi qua công viên cũ, thấy một người đàn ông râu tóc rối bù, ngồi ôm con gấu bông sứt chỉ, lẩm bẩm:
“Ba mua bánh cho con nha…”
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Duyên Phận Đôi Khi Không Đến Từ Đất Trời Mà Đến Từ Lòng Người | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Con nhà nghèo
Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ
Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.
Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong
Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.
Bình dị hoa sen
Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.
Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”
Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?
Tình yêu – Một lần và mãi mãi
Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.
Can trường
Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.
Hạnh phúc buồn
Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.
Điều đúng đắn
Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.






