Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức

2025-04-04 10:15

Tác giả: Tuấn Anh Trần


blogradio.vn - Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

***

Mỗi hoàng hôn đều nhuộm một màu chia ly. Khi những hơi thở nóng rẫy cuối cùng của Mặt Trời biến mất, hoàng hôn trải dài màu sắc đầy lưu luyến, gợi trong tôi một nỗi buồn man mác, dịu nhẹ - giống như cảm giác phải ngậm ngùi tiễn bước một người thân yêu. Tôi đã từng nghĩ điều đó chỉ đúng với những câu chuyện trong sách vở, cho đến khi chính mình đứng trước ngưỡng cửa của một cuộc chia xa.

Khi tiễn một người rời xa, biết rằng có thể rất lâu sau mới gặp lại, vài tháng, vài năm, hoặc có khi là cả một đời, ta bỗng chợt thấy lòng mình ngổn ngang những xúc cảm khó gọi thành tên. Là buồn hay vui, là luyến tiếc hay nhẹ nhõm? Cảm giác ấy cứ thế trào dâng, quẩn quanh trong ta suốt những ngày trước giờ phút chia ly, tựa như một dòng chảy không ngừng của thời gian và kỷ niệm... Khi nhận ra sắp phải chia xa rồi, ta thường trân trọng từng khoảnh khắc còn lại, cố gắng lưu giữ những gì tốt đẹp nhất . Có lẽ chia ly không phải là phút giây tạm biệt mà chính là những ngày trước đó khi ta chợt nhận ra những thứ quen thuộc sắp chìm dần vào trong kí ức. Nhà thơ Chế Lan Viên từng tâm niệm rằng: "Khi ta ở chỉ là nơi đất ở - Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn". Khi còn gần nhau, không gian chung ấy chỉ là nơi mà ta cùng có những giây phút vui vẻ, là một phần nhỏ của cuộc đời con người. Nhưng khi rời đi, chốn ấy chỉ còn lại là những vùng ký ức đẹp đẽ mà ta khắc sâu trong tâm hồn, để khi làm một điều gì đó quen thuộc, dòng ký ức ấy sẽ trào dâng và khiến ta mang cảm giác tựa như khi còn gần nhau. Cảm xúc ấy thật đẹp!

Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn. Mẹ tôi cũng từng nói khi chị tôi chuẩn bị đi du học rằng: "Cảm giác nó đi giống hệt 7 năm về trước, khi chuẩn bị đưa con tới ngưỡng cửa Đại Học. Cũng chuẩn bị từng thứ, cũng hụt hẫng khi trong nhà thiếu mất một người. Từ ngày nào cũng gặp nhau trở thành vài tuần mới nhìn thấy nhau lại." Cảm giác thật kỳ lạ, nếu họ không đi được, mình vẫn cảm thấy buồn. Có lẽ điều tốt nhất là trân trọng những gì sót lại.

Mỗi người sẽ chọn cho mình một cách riêng để đối mặt với chia ly. Có người chấp nhận nó một cách nhẹ nhàng, như một quy luật tất yếu của cuộc sống. Họ chỉ lặng lẽ mỉm cười, gửi tới nhau những lời chúc tốt đẹp nhất. Nhưng có những người mang trong lòng cảm giác trống vắng dai dẳng, phải "vật lộn" để làm quen với sự thiếu hụt một hình bóng quen thuộc. Họ tìm tới kỷ niệm cũ, những dòng tin nhắn - như một cách để níu giữ lại chút ký ức tươi đẹp. Nhưng cho dù có bằng cách nào, rồi thời gian cũng sẽ xoa dịu tất cả. Bởi chia ly là điều mà ta không thể tránh khỏi trong cuộc đời. Ai cũng cần một khoảng trời mới để có thể phát triển, thích nghi với một môi trường tốt đẹp hơn. Việc mình nên làm không phải là chỉ ngồi đó và tiếc nuối mà hãy thật trân trọng những giờ phút còn lại đó, hãy sống thật tốt với nhau để từ đó tạo dựng mảnh ký ức sót lại thật đẹp. Và cũng hãy giữ vững niềm tin là rồi sau này mình sẽ gặp lại, chỉ là cần một khoảng thời gian thôi. Không lâu sau, chúng ta sẽ lại đoàn tụ nhưng khi ấy cuộc sống mỗi người cũng đã trở nên tốt đẹp hơn rồi.

"Chia xa không phải là kết thúc, mà là một sự bắt đầu lặng lẽ." Thật vậy, chia ly không phải là để lãng quên, mà là để trân trọng hơn những gì mình đang có, để sẵn sàng đón nhận những điều mới sẽ đến với mình. Dù khoảng cách có là bao xa thì ký ức tươi đẹp ấy vẫn sẽ là một phần không thể thiếu trong tâm thức. Hãy cứ học cách chấp nhận nó như một phần tất yếu của cuộc đời. Để rồi một ngày nào đó, khi những bước chân đã mỏi, chuyến hành trình dài khép lại, chúng ta vẫn sẽ gặp nhau, vẫn là những con người cũ nhưng cùng viết lên một chương mới của cuộc đời.

© Tuấn Anh Trần - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mong Bạn Sẽ Là Xương Rồng Mạnh Mẽ Trước Bão Giông | Radio Chữa Lành

Tuấn Anh Trần

Tôi thích viết - viết về những cảm xúc chợt ùa đến trong tâm trí.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về

"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống

Thời cơ trong cuộc sống

Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)

Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa

Hương lửa

Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

back to top