Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hành trình chữa lành và sống sót sau chia tay

2025-03-20 20:15

Tác giả:


blogradio.vn - Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

***

Tình yêu đôi lứa luôn là đề tài muôn thuở trong cuộc sống. Dù đã yêu và trải qua nhiều đau khổ trong tình yêu, nhưng nhân loại vẫn chưa bao giờ có thể ngừng yêu. Tình yêu luôn là một thứ hấp dẫn, như chiếc kẹo mút bóng bẩy và ngọt ngào nhưng sâu bên trong chiếc kẹo, thấp thoáng ánh sáng sắc lẹm của lưỡi dao lam. Gần đây mình bị lưỡi dao đó cứa một nhát đau đớn, nhưng vết thương cũng đang dần lành và sau lần này mình học được cách cẩn trọng hơn trong tình yêu, cũng như quá trình chữa lành và sống sót sau cuộc chia tay của mình.

Mình không biết phải bắt đầu từ đâu để diễn tả tâm trạng thời gian gần đây, nó là tập hợp của nhiều cảm xúc hỗn loạn. Nhưng cũng thật may mắn là mình chưa đưa ra quyết định gì quá vội vàng vào thời điểm này. Có lẽ mình cần nghỉ ngơi, khi thể chất mệt mỏi và ốm yếu, tinh thần cũng kiệt quệ sau những tổn thương do người khác và cả do chính mình gây ra, điều ta cần làm là nghỉ ngơi, cho mình một khoảng lặng để tâm được bình tĩnh lại.

Dạo gần đây mình vừa chia tay người yêu, mối tình kéo dài hơn 2 năm. Lúc quyết định chia tay mình kiên quyết lắm, vì đây là lần chia tay thứ hai rồi. Lần trước họ quay lại với những hứa hẹn, để rồi một lần nữa làm mình thất vọng. Lúc đề nghị chia tay, mình chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ là cảm thấy không thể bên cạnh người này được nữa. Rồi dù chia tay, nhưng do hoàn cảnh nên người ấy chưa thể chuyển đi ngay được, người ấy ở lại cùng mình thêm hơn 1 tháng nữa trước khi chuyển đi. Những ngày ấy dù cố tỏ ra là ổn, nhưng sâu bên trong mình là một cảm giác tan vỡ khủng khiếp.

Mỗi ngày trôi qua, cứ như thể một cuộc đấu trí. Đấu trí xem ai tỏ ra ổn hơn, ai thành công trong việc kết nối với xã hội hơn, ai sẽ bước tiếp sớm hơn. Mình không muốn thể hiện ra sự yếu đuối, vì mình biết đối với một người đã hết yêu mình, để họ thấy dáng vẻ đau khổ, yếu đuối của mình họ sẽ chỉ càng thêm hả hê và lòng tự trọng của mình cũng không cho phép mình làm điều đó. Rồi tất nhiên, tức nước thì vỡ bờ, dù có cố kìm nén để chơi trò đấu trí với người ấy, thì những cảm xúc tan vỡ được bưng bít trong vỏ bọc mỏng manh của cái tôi cũng đến lúc bung bét ra. Mình gào thét, cãi vã và trách móc người ấy rất nhiều. Mọi ấm ức giấu giếm bấy lâu nay cứ thế tuôn ra, mình trách họ đã làm tổn thương mình, mình trách mình vì đã cho họ cơ hội để làm điều đó. Những lời lẽ nặng nề cứ như dòng thác lũ bấy lâu nay bị đè nén giờ được dịp tuôn trào.

Sau cuộc cãi vã long trời lở đất, người ấy dọn đi, mình ngồi lại một mình trong căn phòng trống vắng, mọi thứ im lặng đến nỗi mình có thể nghe rõ hơi thở của mình. Nhìn quanh căn phòng, mình bật khóc, mình khóc vì nhận thấy mọi thứ trên đời này thật vô thường biết bao. Cũng là căn phòng này, hai đứa từng mua sắm từ cái khăn trải giường, đến trang trí từng bức ảnh, đi mua từng cái cây, sắp xếp từng bộ quần áo, cùng nhau chọn vị trí để kê chiếc piano sao cho ngay ngắn. Cùng nấu ăn, cùng tỉ tê tâm sự một ngày đã trải qua những gì, cùng nhau làm đủ mọi thứ, vậy mà giờ thì…

Khóc một trận đã đời rồi mình ngủ thiếp đi. Bạn biết đấy, khi cơ thể quá tải bởi những suy nghĩ và nỗi đau, thì giấc ngủ sẽ giúp não bộ tái cấu trúc các cảm xúc, giảm bớt đi cường độ của chúng và làm dịu đi nỗi đau tinh thần. Mình giữ lối sống khoẻ mạnh, ăn đủ, ngủ đủ, dành thời gian cho những sở thích mà trước đây do bận yêu đương mình đã không có thời gian để làm. Thiền, nhiếp ảnh, đọc sách và viết ra những suy nghĩ của mình. Mình dần bình tĩnh lại và nhận ra rằng nếu hạnh phúc và tình yêu vô thường như thế, thì hẳn nỗi đau và tổn thương cũng cùng bản chất vô thường như những cảm xúc kia thôi.

Đúng như vậy thật, mình dần nguôi ngoai đi những tổn thương và sự tức giận đối với người ấy. Nhưng bi hài làm sao khi lớp băng của tức giận, chán ghét vừa tan đi thì xuất hiện ngay sau đó là lớp băng của nuối tiếc và hy vọng. Thi thoảng, mình lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp với người ấy, rồi lại tự đặt ra vô vàn câu hỏi, kiểu nếu như mình đã làm khác đi, nếu như mình kiên nhẫn và vị tha hơn, nếu như người ấy chịu thay đổi đi một chút nhỉ…

Vẫn còn sự nuối tiếc, mình bắt đầu nghĩ, liệu giờ họ có ổn hơn khi không còn mình bên cạnh? Họ có tiếc những năm tháng bên mình không? Ngu ngốc thay mình nhận ra mình đang đi lại vào vết xe đổ của lần trước. Khi chấp nhận quay lại với họ, mình cũng đã có những suy nghĩ như vậy để rồi nhận lại một kết cục đáng thất vọng.

Rõ là lí trí đã có những phân tích rõ ràng rằng mình nên quên họ đi, rằng người này không phù hợp với mình. Rằng đọc đi đọc lại một quyển sách thì vẫn chỉ nhận lại cùng một cái kết mà thôi. Nhưng con tim vẫn có lí lẽ riêng của nó, mà những lí lẽ đó cho dù mình chẳng thấy đúng đắn và thuyết phục chút nào, nó vẫn làm mình thấy nhức nhối. Nhưng nhờ đó, mình biết được rằng trong sâu thẳm mình vẫn còn tình cảm với người ấy. Ôi đúng là vòng lặp của đau khổ, nhưng mình cũng không thể để trái tim cứ day dứt mãi được. Được rồi, hỡi trái tim thơ dại của ta, ta sẽ cho nhà ngươi thấy việc đặt tình cảm sai người sẽ làm nhà ngươi đau khổ nối tiếp đau khổ như thế nào. Giống như cụ Nguyễn Du đã viết:

Vậy nên những chốn thong dong

Ở không yên ổn, ngồi không vững vàng

Ma đưa lối quỷ dẫn đường

Lại tìm những trốn đoạn trường mà đi.

Mình quyết định hẹn gặp người đó, không phải một quyết định khôn ngoan. Nhưng như một nghiên cứu xã hội mà mình đã được xem, mấy đứa nhỏ hỗn hào hay tỏ ra nguy hiểm, hay thể hiện mình là dân anh chị, xã hội đen các kiểu sẽ được dẫn vào trải nghiệm một nhà tù đích thực. Chúng sẽ được chứng kiến tận mắt, thế nào là cuộc sống trong tù, rằng tù nhân thực sự sẽ phải chịu đựng những gì, những tiếng gào thét, chửi rủa, quát tháo khiến tụi nhỏ hỗn hào sợ xanh mặt và từ đó không dám sống bất cần nữa. Ví như vậy không phải trái tim mình là một đứa nhóc láo xược, thế thì hơi quá đáng với nó. Nhưng nó cũng ngang bướng và lắm lí lẽ ngớ ngẩn, nó muốn được yêu thương nhưng lắm lúc lại yếu đuối và mù quáng. Mà nếu mình không làm cho nó sáng mắt ra thì nó sẽ dẫn mình đến những “trốn đoạn trường”.

Mình đã gặp lại người ấy, sau một thời gian dài không gặp gỡ, nhìn gương mặt đã từng gắn bó một thời giờ sao thấy có nét xa lạ quá. Bọn mình nói chuyện xã giao, rồi mình hỏi họ dạo này thế nào, mình chia sẻ rằng mình cũng thấy có lỗi, vì trận cãi vã trước đây đã nói ra những lời khó nghe với họ. Họ nói rằng họ cũng ổn, có những điều thay đổi tích cực hơn trong cuộc sống, rằng những lời nói của mình đã làm họ tổn thương sâu sắc như thế nào. Nhưng không thấy họ nhắc về những lỗi lầm của họ hay nói rằng họ cảm thấy có lỗi như thế nào. Mà thay vào đó họ đổ lỗi ngược lại cho mình, rằng do mình đã không nghe họ giải thích, do mình nhầm lẫn, tất cả là do mình. Ôi trái tim ơi, giờ thì sáng mắt ra rồi nhá. Sau cuộc gặp hôm đó, trái tim mình không còn chỉ nhớ về kỷ niệm đẹp với người ấy nữa. Nó nhớ lại cả những nỗi buồn, nỗi thất vọng, sự thiếu tôn trọng và vô vàn những đau đớn mà mối quan hệ đó mang đến cho mình. Nó cũng nhớ lại rõ ràng hơn, cái cách mà người ấy khiến mình cảm thấy mình không phải là ưu tiên của họ, cách họ luôn bào chữa cho bản thân bằng việc đổ lỗi ngược lại cho mình, cách mà chúng mình không thể giao tiếp tốt được với nhau khi mối quan hệ có vấn đề. Mình như lang thang vào mê cung của trái tim, nơi có một ngôi nhà bằng kẹo ngọt là những kí ức đẹp đẽ của tình yêu nhưng bên trong ngôi nhà ấy lại có một mụ phù thuỷ đợi sẵn để bắt mình, mụ ta là những đau đớn, tổn thương, luôn rình rập trong một mối quan hệ không lành mạnh. Mình nhớ lại thời gian độc thân, thật vui biết bao. Dù đôi khi cô đơn nhưng ít nhất mình tự do và không phải trải qua quá nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy.

Bạn bè mình khuyên nên tìm hiểu một ai đó mới mẻ, biết đâu mình sẽ thấy khá hơn nhưng có lẽ không phải bây giờ. Hiện tại với nhiều cảm xúc rối ren, mình muốn dành thời gian để hiểu và chữa lành bản thân hơn. Việc vội vã đi tìm một người mới vào thời điểm như vậy vừa không công bằng với người mới, vừa cản trở việc chữa lành bản thân. Mình tin là những thứ tốt đẹp cần thời gian và tình yêu đôi lứa không phải điều duy nhất đáng để tìm kiếm trong cuộc sống.

Hiện tại nếu bạn hỏi mình đã quên người ấy chưa, thì mình sẽ trả lời là chưa. Hơn hai năm gắn bó, dù mình nhận ra tình cảm của mình nhiều hơn họ, dù nhiều kỷ niệm vui, buồn vẫn còn đó, dù cho họ có bước tiếp rồi, dù có những nỗi đau chưa bao giờ được xin lỗi, dù có những điều mình chưa thể tha thứ cho họ. Nhưng mình vẫn không muốn quên họ, họ vẫn là những kỉ niệm được xếp sâu trong ngăn kéo ký ức của mình. Về những năm tháng tuổi trẻ đã yêu không hề toan tính, đã để cho trái tim ngây thơ được trải nghiệm thế nào là hạnh phúc và thế nào là khổ đau. Họ cũng đã góp phần giúp mình hoàn thiện bản thân hơn và trở thành mình của ngày hôm nay. Nhiều người quá đau khổ vì tình yêu mà mãi khép lòng mình lại, mình không muốn bản thân trở nên như vậy, dù đôi khi đau lòng quá cũng than thở rằng thôi chắc chẳng dám mở lòng nữa. Nhưng than ôi, sống như vậy khác nào đã chết, sống mà không muốn cảm nhận thì khác nào cái rơm, ngọn cỏ. Nói thế chứ ngọn cỏ cũng biết cảm nhận ánh nắng mặt trời, hạt sương buổi sớm mai, nó cũng biết rung rinh trong gió và ngả màu khi đông lạnh về mà.

Tettnang 16/1/2025

© Vu Ngoc - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cô Gái, Mong Em Đừng Khóc Và Mạnh Mẽ Đứng Lên | Radio Tâm Sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top