Định kiến và tình yêu
2025-03-08 19:25
Tác giả:
Vãn Dạ Vi Vũ
blogradio.vn - Định kiến là thứ như con dao hai lưỡi. Nó không chỉ làm tổn thương những người yêu thương nhau, mà còn giam cầm họ trong những chiếc lồng vô hình.
***
Ngọn gió đầu đông thổi qua từng con hẻm nhỏ của thành phố, mang theo cái lạnh tê tái xuyên qua những lớp áo mỏng manh của người dân nơi đây. Châu Hiên đứng trước cổng trường đại học danh tiếng, ánh mắt u buồn hướng về phía những tòa nhà cổ kính. Đối với người ngoài, anh là một sinh viên xuất sắc, là hình mẫu lý tưởng mà nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng ít ai biết, đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo ấy là những ngày tháng cô độc và sự kìm nén không lối thoát.
Châu Hiên không chọn cách yêu, anh chỉ lặng lẽ yêu. Tình yêu ấy mang tên Lâm Vũ – một người con trai sở hữu ánh mắt trong veo và nụ cười như nắng mai. Họ gặp nhau trong một buổi hội thảo khoa học, khi cả hai đều được mời làm diễn giả. Một ánh mắt thoáng qua, một lời chào đơn giản, nhưng đủ để thắp lên ngọn lửa âm ỉ trong lòng Châu Hiên
Họ bắt đầu từ những cuộc trò chuyện thâu đêm về triết học, về cuộc sống, và cả về những giấc mơ không thể thành hiện thực. Lâm Vũ là người sống tự do, không bị ràng buộc bởi những định kiến xã hội. Ngược lại, Châu Hiên bị mắc kẹt trong vòng xoáy của danh vọng, gia đình và truyền thống.
"Anh có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống vì chính bản thân chưa?" – Lâm Vũ từng hỏi anh một đêm nọ, khi hai người cùng ngồi trên mái nhà trọ, dưới bầu trời đầy sao.
Châu Hiên khẽ cười, ánh mắt lảng tránh: "Sống vì bản thân? Đó là điều xa xỉ đối với tôi."
Lâm Vũ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cầm tay Châu Hiên. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng tình yêu này không thể dễ dàng được xã hội chấp nhận.
Định kiến là thứ như con dao hai lưỡi. Nó không chỉ làm tổn thương những người yêu thương nhau, mà còn giam cầm họ trong những chiếc lồng vô hình. Gia đình Châu Hiên, vốn là một dòng họ danh giá, không bao giờ chấp nhận bất kỳ sự "khác biệt" nào. Họ muốn anh kết hôn với một cô gái xuất thân tương xứng, để giữ vững thể diện của gia tộc.
"Con nên hiểu rằng, trách nhiệm của con không chỉ là cho bản thân, mà còn cho cả gia đình. Con đường này, không có chỗ cho sự lựa chọn cá nhân," bố anh từng nói, giọng nghiêm khắc nhưng đầy áp lực.

Lâm Vũ biết điều đó. Cậu không trách Châu Hiên, cũng không ép anh phải chọn lựa. Nhưng trong lòng cậu, sự đau đớn ngày một lớn dần khi phải đối mặt với thực tại. Yêu một người mà không thể công khai, không thể đường hoàng nắm tay trên phố, điều đó giống như yêu trong bóng tối – nơi mà ánh sáng không bao giờ chạm đến.
Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã. Châu Hiên nhận được một bức thư từ Lâm Vũ, trong đó chỉ có vài dòng ngắn ngủi:
"Hiên, em đã quyết định rời đi. Có lẽ, yêu một người không phải lúc nào cũng là giữ lấy họ. Em hy vọng anh tìm được hạnh phúc theo cách riêng của mình. Cảm ơn anh vì tất cả."
Châu Hiên đọc đi đọc lại bức thư, nhưng từng từ đều như một nhát dao cứa vào tim anh. Anh lao đến chỗ Lâm Vũ, nhưng cậu đã rời khỏi thành phố, mang theo cả một đoạn ký ức tươi đẹp mà anh từng có.
Những ngày sau đó, Châu Hiên sống như một chiếc bóng. Anh lao vào công việc, vào những nghiên cứu và dự án lớn, nhưng không gì có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng. Mỗi khi đứng trên giảng đường, ánh mắt anh vẫn vô thức tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Nhưng Lâm Vũ đã đi, như một giấc mơ tan biến khi bình minh.
Ba năm sau, Châu Hiên tình cờ nhận được một lời mời tham dự hội thảo quốc tế tại một thành phố nhỏ ven biển. Anh không biết rằng, chuyến đi này sẽ đưa anh đến gần Lâm Vũ hơn bao giờ hết.
Buổi tối đầu tiên ở đó, khi đi dạo trên bãi biển, Châu Hiên bắt gặp một quán cà phê nhỏ nằm khuất sau những hàng dừa. Và ở đó, phía sau quầy pha chế, là Lâm Vũ. Cậu trông khác đi, nhưng nụ cười và ánh mắt ấy vẫn không hề thay đổi.
"Anh đến đây làm gì?" – Lâm Vũ hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự bối rối.
"Anh đến để tìm em," Châu Hiên đáp, không do dự.
Họ nói chuyện suốt đêm, về những gì đã qua, về những vết thương và cả những hy vọng mong manh. Lâm Vũ đã bắt đầu một cuộc sống mới, yên bình và không còn bị xã hội soi mói. Nhưng Châu Hiên vẫn mắc kẹt trong thế giới cũ, nơi mà tình yêu của họ không có chỗ đứng.
"Em không thể quay lại," Lâm Vũ nói, ánh mắt buồn bã. "Cuộc sống của em bây giờ là tất cả những gì em cần. Anh cũng nên tìm một nơi thuộc về mình."
Châu Hiên im lặng. Anh biết Lâm Vũ nói đúng. Nhưng trái tim anh không thể ngừng đập vì người trước mặt.
Thời gian không chờ đợi ai. Châu Hiên quay về thành phố, tiếp tục cuộc sống với những gánh nặng trên vai. Nhưng trong lòng, anh bắt đầu thay đổi. Anh tham gia vào các hoạt động xã hội, lên tiếng cho những người như anh, những người bị giam cầm bởi định kiến và sợ hãi.
Lâm Vũ không còn ở bên anh, nhưng cậu đã để lại một bài học quý giá: yêu thương không chỉ là giữ lấy, mà còn là giải phóng. Châu Hiên quyết định sống thật với bản thân, dù điều đó đồng nghĩa với việc phải đối mặt với những tổn thương và sự phản đối.
Và dù cho thế giới có chấp nhận anh hay không, Châu Hiên biết rằng, ít nhất anh đã không phản bội chính mình.
© Vãn Dạ Vi Vũ - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chúng Ta Của Hiện Từ Người Thương Hoá Người Dưng | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






