Phát thanh xúc cảm của bạn !

Định kiến và tình yêu

2025-03-08 19:25

Tác giả: Vãn Dạ Vi Vũ


blogradio.vn - Định kiến là thứ như con dao hai lưỡi. Nó không chỉ làm tổn thương những người yêu thương nhau, mà còn giam cầm họ trong những chiếc lồng vô hình.

***

Ngọn gió đầu đông thổi qua từng con hẻm nhỏ của thành phố, mang theo cái lạnh tê tái xuyên qua những lớp áo mỏng manh của người dân nơi đây. Châu Hiên đứng trước cổng trường đại học danh tiếng, ánh mắt u buồn hướng về phía những tòa nhà cổ kính. Đối với người ngoài, anh là một sinh viên xuất sắc, là hình mẫu lý tưởng mà nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng ít ai biết, đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo ấy là những ngày tháng cô độc và sự kìm nén không lối thoát.

Châu Hiên không chọn cách yêu, anh chỉ lặng lẽ yêu. Tình yêu ấy mang tên Lâm Vũ – một người con trai sở hữu ánh mắt trong veo và nụ cười như nắng mai. Họ gặp nhau trong một buổi hội thảo khoa học, khi cả hai đều được mời làm diễn giả. Một ánh mắt thoáng qua, một lời chào đơn giản, nhưng đủ để thắp lên ngọn lửa âm ỉ trong lòng Châu Hiên

Họ bắt đầu từ những cuộc trò chuyện thâu đêm về triết học, về cuộc sống, và cả về những giấc mơ không thể thành hiện thực. Lâm Vũ là người sống tự do, không bị ràng buộc bởi những định kiến xã hội. Ngược lại, Châu Hiên bị mắc kẹt trong vòng xoáy của danh vọng, gia đình và truyền thống.

"Anh có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống vì chính bản thân chưa?" – Lâm Vũ từng hỏi anh một đêm nọ, khi hai người cùng ngồi trên mái nhà trọ, dưới bầu trời đầy sao.

Châu Hiên khẽ cười, ánh mắt lảng tránh: "Sống vì bản thân? Đó là điều xa xỉ đối với tôi."

Lâm Vũ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cầm tay Châu Hiên. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu rằng tình yêu này không thể dễ dàng được xã hội chấp nhận.

Định kiến là thứ như con dao hai lưỡi. Nó không chỉ làm tổn thương những người yêu thương nhau, mà còn giam cầm họ trong những chiếc lồng vô hình. Gia đình Châu Hiên, vốn là một dòng họ danh giá, không bao giờ chấp nhận bất kỳ sự "khác biệt" nào. Họ muốn anh kết hôn với một cô gái xuất thân tương xứng, để giữ vững thể diện của gia tộc.

"Con nên hiểu rằng, trách nhiệm của con không chỉ là cho bản thân, mà còn cho cả gia đình. Con đường này, không có chỗ cho sự lựa chọn cá nhân," bố anh từng nói, giọng nghiêm khắc nhưng đầy áp lực.

Lâm Vũ biết điều đó. Cậu không trách Châu Hiên, cũng không ép anh phải chọn lựa. Nhưng trong lòng cậu, sự đau đớn ngày một lớn dần khi phải đối mặt với thực tại. Yêu một người mà không thể công khai, không thể đường hoàng nắm tay trên phố, điều đó giống như yêu trong bóng tối – nơi mà ánh sáng không bao giờ chạm đến.

Ngày hôm đó, trời mưa tầm tã. Châu Hiên nhận được một bức thư từ Lâm Vũ, trong đó chỉ có vài dòng ngắn ngủi:

"Hiên, em đã quyết định rời đi. Có lẽ, yêu một người không phải lúc nào cũng là giữ lấy họ. Em hy vọng anh tìm được hạnh phúc theo cách riêng của mình. Cảm ơn anh vì tất cả."

Châu Hiên đọc đi đọc lại bức thư, nhưng từng từ đều như một nhát dao cứa vào tim anh. Anh lao đến chỗ Lâm Vũ, nhưng cậu đã rời khỏi thành phố, mang theo cả một đoạn ký ức tươi đẹp mà anh từng có.

Những ngày sau đó, Châu Hiên sống như một chiếc bóng. Anh lao vào công việc, vào những nghiên cứu và dự án lớn, nhưng không gì có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng. Mỗi khi đứng trên giảng đường, ánh mắt anh vẫn vô thức tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Nhưng Lâm Vũ đã đi, như một giấc mơ tan biến khi bình minh.

Ba năm sau, Châu Hiên tình cờ nhận được một lời mời tham dự hội thảo quốc tế tại một thành phố nhỏ ven biển. Anh không biết rằng, chuyến đi này sẽ đưa anh đến gần Lâm Vũ hơn bao giờ hết.

Buổi tối đầu tiên ở đó, khi đi dạo trên bãi biển, Châu Hiên bắt gặp một quán cà phê nhỏ nằm khuất sau những hàng dừa. Và ở đó, phía sau quầy pha chế, là Lâm Vũ. Cậu trông khác đi, nhưng nụ cười và ánh mắt ấy vẫn không hề thay đổi.

"Anh đến đây làm gì?" – Lâm Vũ hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự bối rối.

"Anh đến để tìm em," Châu Hiên đáp, không do dự.

Họ nói chuyện suốt đêm, về những gì đã qua, về những vết thương và cả những hy vọng mong manh. Lâm Vũ đã bắt đầu một cuộc sống mới, yên bình và không còn bị xã hội soi mói. Nhưng Châu Hiên vẫn mắc kẹt trong thế giới cũ, nơi mà tình yêu của họ không có chỗ đứng.

"Em không thể quay lại," Lâm Vũ nói, ánh mắt buồn bã. "Cuộc sống của em bây giờ là tất cả những gì em cần. Anh cũng nên tìm một nơi thuộc về mình."

Châu Hiên im lặng. Anh biết Lâm Vũ nói đúng. Nhưng trái tim anh không thể ngừng đập vì người trước mặt.

Thời gian không chờ đợi ai. Châu Hiên quay về thành phố, tiếp tục cuộc sống với những gánh nặng trên vai. Nhưng trong lòng, anh bắt đầu thay đổi. Anh tham gia vào các hoạt động xã hội, lên tiếng cho những người như anh, những người bị giam cầm bởi định kiến và sợ hãi.

Lâm Vũ không còn ở bên anh, nhưng cậu đã để lại một bài học quý giá: yêu thương không chỉ là giữ lấy, mà còn là giải phóng. Châu Hiên quyết định sống thật với bản thân, dù điều đó đồng nghĩa với việc phải đối mặt với những tổn thương và sự phản đối.

Và dù cho thế giới có chấp nhận anh hay không, Châu Hiên biết rằng, ít nhất anh đã không phản bội chính mình.

© Vãn Dạ Vi Vũ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chúng Ta Của Hiện Từ Người Thương Hoá Người Dưng | Radio Tâm Sự

Vãn Dạ Vi Vũ

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm

"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

back to top