Em, hoa, và những lá thư anh vẫn hằng e ấp
2025-01-06 18:55
Tác giả:
Hà Diệp
blogradio.vn - "Anh ước gì có thể ở cạnh em, che chắn cho em khỏi cái lạnh này. Nhưng em hãy tin, mỗi bức thư anh gửi, mỗi cuộc gọi anh dành cho em, đều là sự cố gắng để một ngày chúng ta không còn phải xa nhau nữa."
***
Chiều nay, khi dọn dẹp lại căn phòng nhỏ, em tìm thấy một hộp giấy cũ. Lớp bụi phủ mờ khiến em phải khẽ thổi đi trước khi mở nắp. Trong đó, giữa những món đồ linh tinh, là những lá thư anh viết tay ngày trước. Em cầm lên, từng trang giấy được gấp ngay ngắn, mùi mực cũ còn thoảng nhẹ. Em ngồi bệt xuống sàn, ánh nắng xiên qua khung cửa sổ, soi rọi từng ký ức mà em tưởng mình đã quên.
Anh biết không, mỗi bức thư đều như một bó hoa anh gửi em, dù không có sắc hương nhưng lại mang cả một trời yêu thương. Ngày ấy, chúng mình yêu xa, anh ở Sài Gòn, còn em giữa lòng Hà Nội. Khoảng cách ấy chẳng dễ dàng gì, nhưng chính những lá thư này đã giúp em giữ vững niềm tin.
Anh viết trong một lá thư đầu tiên:
"Em à, anh chưa từng nghĩ mình lại có thể yêu một người ở xa đến thế. Nhưng mỗi khi nhận được tin nhắn của em, nghe giọng em qua điện thoại, anh lại thấy khoảng cách chẳng còn quan trọng nữa. Chúng mình sẽ cố gắng, đúng không em?"
Những dòng chữ nghiêng nghiêng của anh, từng câu, từng chữ như mang cả sự khích lệ, như một lời hứa rằng dù có khó khăn thế nào, anh cũng sẽ không buông tay.
***
Giờ đây, chúng ta không còn phải xa nhau nữa. Sau ngày cưới, anh và em cùng rời khỏi Hà Nội, chuyển vào Gia Lai – nơi ngôi nhà nhỏ của chúng ta nằm lọt thỏm giữa những triền đồi xanh ngắt.
Em mở một tiệm hoa nhỏ, còn anh làm việc ở đơn vị cách nhà không xa. Buổi sáng, anh vẫn thường chở em đi làm, chiếc xe máy của anh chạy qua những con đường đất đỏ quen thuộc. Anh hay trêu: "Không biết hôm nay tiệm hoa của vợ anh có bán được nhiều không?"
Em cười: "Chỉ cần có anh ghé qua, em cũng thấy đủ lời rồi."
Tiệm hoa của em không lớn, nhưng ngày nào cũng rộn rã tiếng cười. Những đứa học sinh cấp 3 ở gần đó thường xuyên ghé đến, phụ em tỉa lá, gói hoa, hoặc đơn giản chỉ để trò chuyện. Anh cũng thân với tụi nhỏ lắm, mỗi khi ghé qua, anh đều hỏi: "Chị em hôm nay có hay than mệt không?", "Chị em có ăn uống đầy đủ không, hay lại bận quá quên mất?"
Tụi nhỏ thường cười khúc khích, kể với anh rằng: "Chị ấy chăm lắm, nhưng tụi em nhắc suốt đấy, anh đừng lo!"
Những lần như thế, anh về nhà lại nhìn em, đôi mắt ánh lên niềm yêu thương lặng lẽ. Anh hay bảo: "Vợ anh lúc nào cũng bận rộn, nhưng chỉ cần thấy em cười, anh chẳng muốn nói em nghỉ ngơi nữa."
***
Có những ngày em nhớ lại khoảng thời gian yêu xa. Nhớ những buổi tối mùa đông, Hà Nội lạnh buốt, em chỉ biết ôm lấy những bức thư anh gửi mà khóc. Anh thường viết rằng:
"Anh ước gì có thể ở cạnh em, che chắn cho em khỏi cái lạnh này. Nhưng em hãy tin, mỗi bức thư anh gửi, mỗi cuộc gọi anh dành cho em, đều là sự cố gắng để một ngày chúng ta không còn phải xa nhau nữa."
Và anh đã làm được. Những ngày tháng khó khăn ấy qua đi, giờ đây anh và em đã có một mái nhà chung, một cuộc sống bình yên mà em luôn mơ ước.
Anh có nhớ không, có lần em hỏi: "Anh viết những lá thư này trong tâm trạng thế nào?"
Anh chỉ cười, đáp nhẹ: "Có những điều anh không dám nói trực tiếp, chỉ biết gửi gắm vào từng con chữ. Anh sợ, nếu nói ra, sẽ không thể diễn tả hết được tình cảm của mình."
***
Bây giờ, khi em cầm những bức thư ấy trên tay, em hiểu rằng chúng không chỉ là ký ức, mà còn là minh chứng cho một tình yêu vượt qua thời gian và khoảng cách. Em đã giữ chúng như giữ lấy những bó hoa anh hằng e ấp trao cho em – một tình yêu giản dị nhưng vẹn tròn.
Ngồi giữa ánh chiều tà, em thầm cảm ơn anh, cảm ơn những ngày xa xưa mà anh đã không ngừng yêu thương và chờ đợi. Những lá thư ấy, cũng như tiệm hoa nhỏ của em bây giờ, là tất cả những gì anh và em cùng vun đắp.
Em khép lại chiếc hộp, lòng dâng trào một niềm hạnh phúc. Chúng ta đã đi qua những ngày xa cách để có được ngày hôm nay – anh, em, và cả tình yêu được nuôi dưỡng từ những lá thư e ấp mà anh từng gửi.
© Hà Diệp - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Khoảnh Khắc Rực Rỡ Là Khi Gặp Được Anh - Phần Cuối | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh