Em, hoa, và những lá thư anh vẫn hằng e ấp
2025-01-06 18:55
Tác giả: Hà Diệp
blogradio.vn - "Anh ước gì có thể ở cạnh em, che chắn cho em khỏi cái lạnh này. Nhưng em hãy tin, mỗi bức thư anh gửi, mỗi cuộc gọi anh dành cho em, đều là sự cố gắng để một ngày chúng ta không còn phải xa nhau nữa."
***
Chiều nay, khi dọn dẹp lại căn phòng nhỏ, em tìm thấy một hộp giấy cũ. Lớp bụi phủ mờ khiến em phải khẽ thổi đi trước khi mở nắp. Trong đó, giữa những món đồ linh tinh, là những lá thư anh viết tay ngày trước. Em cầm lên, từng trang giấy được gấp ngay ngắn, mùi mực cũ còn thoảng nhẹ. Em ngồi bệt xuống sàn, ánh nắng xiên qua khung cửa sổ, soi rọi từng ký ức mà em tưởng mình đã quên.
Anh biết không, mỗi bức thư đều như một bó hoa anh gửi em, dù không có sắc hương nhưng lại mang cả một trời yêu thương. Ngày ấy, chúng mình yêu xa, anh ở Sài Gòn, còn em giữa lòng Hà Nội. Khoảng cách ấy chẳng dễ dàng gì, nhưng chính những lá thư này đã giúp em giữ vững niềm tin.
Anh viết trong một lá thư đầu tiên:
"Em à, anh chưa từng nghĩ mình lại có thể yêu một người ở xa đến thế. Nhưng mỗi khi nhận được tin nhắn của em, nghe giọng em qua điện thoại, anh lại thấy khoảng cách chẳng còn quan trọng nữa. Chúng mình sẽ cố gắng, đúng không em?"
Những dòng chữ nghiêng nghiêng của anh, từng câu, từng chữ như mang cả sự khích lệ, như một lời hứa rằng dù có khó khăn thế nào, anh cũng sẽ không buông tay.
***
Giờ đây, chúng ta không còn phải xa nhau nữa. Sau ngày cưới, anh và em cùng rời khỏi Hà Nội, chuyển vào Gia Lai – nơi ngôi nhà nhỏ của chúng ta nằm lọt thỏm giữa những triền đồi xanh ngắt.
Em mở một tiệm hoa nhỏ, còn anh làm việc ở đơn vị cách nhà không xa. Buổi sáng, anh vẫn thường chở em đi làm, chiếc xe máy của anh chạy qua những con đường đất đỏ quen thuộc. Anh hay trêu: "Không biết hôm nay tiệm hoa của vợ anh có bán được nhiều không?"
Em cười: "Chỉ cần có anh ghé qua, em cũng thấy đủ lời rồi."
Tiệm hoa của em không lớn, nhưng ngày nào cũng rộn rã tiếng cười. Những đứa học sinh cấp 3 ở gần đó thường xuyên ghé đến, phụ em tỉa lá, gói hoa, hoặc đơn giản chỉ để trò chuyện. Anh cũng thân với tụi nhỏ lắm, mỗi khi ghé qua, anh đều hỏi: "Chị em hôm nay có hay than mệt không?", "Chị em có ăn uống đầy đủ không, hay lại bận quá quên mất?"
Tụi nhỏ thường cười khúc khích, kể với anh rằng: "Chị ấy chăm lắm, nhưng tụi em nhắc suốt đấy, anh đừng lo!"
Những lần như thế, anh về nhà lại nhìn em, đôi mắt ánh lên niềm yêu thương lặng lẽ. Anh hay bảo: "Vợ anh lúc nào cũng bận rộn, nhưng chỉ cần thấy em cười, anh chẳng muốn nói em nghỉ ngơi nữa."
***
Có những ngày em nhớ lại khoảng thời gian yêu xa. Nhớ những buổi tối mùa đông, Hà Nội lạnh buốt, em chỉ biết ôm lấy những bức thư anh gửi mà khóc. Anh thường viết rằng:
"Anh ước gì có thể ở cạnh em, che chắn cho em khỏi cái lạnh này. Nhưng em hãy tin, mỗi bức thư anh gửi, mỗi cuộc gọi anh dành cho em, đều là sự cố gắng để một ngày chúng ta không còn phải xa nhau nữa."
Và anh đã làm được. Những ngày tháng khó khăn ấy qua đi, giờ đây anh và em đã có một mái nhà chung, một cuộc sống bình yên mà em luôn mơ ước.
Anh có nhớ không, có lần em hỏi: "Anh viết những lá thư này trong tâm trạng thế nào?"
Anh chỉ cười, đáp nhẹ: "Có những điều anh không dám nói trực tiếp, chỉ biết gửi gắm vào từng con chữ. Anh sợ, nếu nói ra, sẽ không thể diễn tả hết được tình cảm của mình."
***
Bây giờ, khi em cầm những bức thư ấy trên tay, em hiểu rằng chúng không chỉ là ký ức, mà còn là minh chứng cho một tình yêu vượt qua thời gian và khoảng cách. Em đã giữ chúng như giữ lấy những bó hoa anh hằng e ấp trao cho em – một tình yêu giản dị nhưng vẹn tròn.
Ngồi giữa ánh chiều tà, em thầm cảm ơn anh, cảm ơn những ngày xa xưa mà anh đã không ngừng yêu thương và chờ đợi. Những lá thư ấy, cũng như tiệm hoa nhỏ của em bây giờ, là tất cả những gì anh và em cùng vun đắp.
Em khép lại chiếc hộp, lòng dâng trào một niềm hạnh phúc. Chúng ta đã đi qua những ngày xa cách để có được ngày hôm nay – anh, em, và cả tình yêu được nuôi dưỡng từ những lá thư e ấp mà anh từng gửi.
© Hà Diệp - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Khoảnh Khắc Rực Rỡ Là Khi Gặp Được Anh - Phần Cuối | Radio Tình Yêu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.
Chào mừng em đã tìm được nhà của mình
Cứ thế thấp thoáng, em bé của mẹ đã sắp ba tháng tuổi, từ gương mặt đỏ hỏn, bây giờ em đã trộm vía khá hơn, biết cười, biết phản ứng lại với âm thanh bên cạnh…
Bí ẩn con số đằng sau ngày sinh Âm lịch: Ai sinh những ngày này sẽ giàu phúc khí, tài lộc đầy nhà?
Từ xa xưa, người ta đã tin rằng ngày sinh Âm lịch ẩn chứa những bí mật về vận mệnh mỗi người. Đặc biệt, những người có ngày sinh Âm lịch tận cùng bằng số nhất định được cho là sở hữu trí tuệ hơn người và khả năng kiếm tiền phi thường.
Lời thì thầm của trái tim (Ngoại truyện)
Miệng cũng vô thức nhoẻn một nụ cười dịu dàng, đôi mắt cũng lan tỏa một dòng sinh khí ấm áp. Thầm nghĩ, chỉ vì cậu cứ đắm chìm trong nuối tiếc và cứ ngắm nhìn Hạ Du mãi nên bản thân cậu quên mất một tương lai không xa rằng, cậu và Hạ Du từ bây giờ sẽ không bao giờ vụt mất nhau nữa.
Khi may mắn không chỉ là sự tình cờ
Một điểm thay đổi khác chính là việc tôi học cách sống tích cực và biết ơn. Thay vì chờ đợi điều gì đó lớn lao xảy ra, tôi bắt đầu trân trọng những niềm vui nhỏ mỗi ngày – một cuộc trò chuyện ý nghĩa, một thử thách mới được vượt qua hay thậm chí là những khhoản khắc bình dị bên gia đình.
Đêm không sắc màu
Mùa hạ năm đó, không chỉ riêng nhà tôi mất điện, mà cả cái bản làng không một nhà nào có. Tôi mở cánh cửa sổ ra nhìn bên ngoài, có các chú thợ điện đang lắp đặt hệ thống từ đầu, tôi lại gieo thêm hy vọng, rồi cuối cùng, tất cả chỉ đợi trong vô vọng.
Nét phấn thanh xuân
Mảng ký ức mộng thơ, xuân trẻ ấy một lần nữa rục rịch hiện về tô vẽ lên bức tranh mái trường đã thẫm màu rêu phong, khăn quàng đỏ, lớp học, thầy cô, bạn bè và tà áo dài trắng ai nhấp nhoáng trong chiều mưa. Ôi, ký ức đong đưa cho khóe mắt mình tràn giọt đăng đắng!
Lạc giữa mùa Đông
Tháng 12 lặng về qua khung cửa Ngày của gió và những nỗi buồn một nửa Reo rắt nhau về trên những dòng ca Những chớm sương nồng rơi bám vào nhánh lá
Khi bạn bè càng ít đi, bạn đang âm thầm trở nên tốt hơn
Trí tuệ của cuộc sống chính là lọc bỏ những thứ không cần thiết và giữ lại những thứ quan trọng nhất.