Phát thanh xúc cảm của bạn !

Còn lại những gì sau khi chia tay

2024-12-30 20:05

Tác giả: Seagulls Dying


blogradio.vn - Có lần, tôi tự nhủ rằng nếu vũ trụ rộng lớn đến thế, nếu chúng tôi từng là một phần của nhau, thì chắc chắn một ngày nào đó thôi, ở một nơi nào đó, tôi sẽ gặp lại cô.

***

Học cách trân trọng những người đang và sắp tới, cũng như biết ơn những người đã ghé ngang đời ta.

Tôi vẫn nhớ đêm cuối cùng tôi còn gặp lại cô ấy. Cô ngồi đối diện tôi, bàn tay vân vê tách trà nóng, nhưng mắt lại nhìn xa xăm về một hướng nào đó ngoài ô cửa sổ. Bên ngoài, trời mưa, gió buốt, điển hình cho những đêm Đông miền Bắc. Từng hạt mưa rơi trên mái, tựa như những giai điệu lạc lõng giữa màn đêm tối. Tôi muốn nói với cô nhiều điều, muốn níu giữ khoảnh khắc này lại mãi mãi, nhưng chẳng hiểu sao chúng cứ đọng lại thành một cơn nghẹn ngào, tôi không thể bật ra nổi.

Cô bảo: ''Có những điều mà ta không thể giữ, dù trái tim có khát khao đến mấy. Đôi khi, ta phải buông bỏ không phải vì ta muốn, mà vì ta không còn lựa chọn nào khác''. Lúc ấy, tôi thấy một tia sáng trong đôi mắt cô, một tia sáng đẹp đến đau lòng, như ngọn nến le lói giữa cơn gió mùa Đông. Cô nói thêm: "Có lẽ rồi chúng ta sẽ lại gặp nhau, ở một nơi nào đó, một ngày nào đó, khi tất cả đã bình yên."

Câu nói ấy cứ vọng mãi trong tôi, ngay cả khi bóng cô đã khuất, ở sau phía màn mưa lạnh. Tôi ngồi lại thêm chút, trong quán cà phê lặng ngắt, có lẽ là chỉ còn mỗi mình tôi, lắng nghe những giọt mưa, cảm nhận cái lạnh dần thấm vào từng thớ thịt. Tôi nhận ra, dẫu có bao nhiêu lần chia tay, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ quen với cảm giác mất mát này. Nó như một vết thương âm ỉ, quá đau để quên đi, cũng chẳng dịu dàng để thôi đau nhức.

Thời gian cứ trôi đi, tôi sống trong những ký ức mà cô để lại. Tôi ghé lại những nơi chúng tôi từng đi qua, nghe lại những bản nhạc mà cô từng thích. Tôi như một kẻ lữ hành cô độc, lang thang giữa cõi mộng và thực, cố gắng níu giữ những thứ đã xa. Có lần, tôi tự nhủ rằng nếu vũ trụ rộng lớn đến thế, nếu chúng tôi từng là một phần của nhau, thì chắc chắn một ngày nào đó thôi, ở một nơi nào đó, tôi sẽ gặp lại cô.

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý ta. Những ngày dài trôi qua, mùa thay mùa, tôi nhận ra mình đã đứng mãi trong một khoảng không không lối thoát. Có những buổi chiều lặng lẽ, tôi thấy lòng mình trống rỗng như một cánh đồng sau mưa, chỉ còn lại những dấu chân tàn mà không một tia sáng nào đủ sức níu lại. Lúc ấy, tôi chợt hiểu rằng cô ấy đã thực sự đi xa, xa đến mức ngay cả ký ức về cô cũng bắt đầu mờ dần.

Rồi một ngày, tôi ghé lại đỉnh đồi, nơi mà chúng tôi từng ngắm mặt trời mọc cùng nhau. Ánh bình minh chiếu rọi khắp không gian, làm sáng bừng những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như mình đang đứng trước cả vũ trụ bao la, cảm nhận sự nhỏ bé của bản thân trước dòng chảy của thời gian. Tôi hiểu rằng, tôi không thể giữ mãi một người trong trái tim, cũng như không thể giữ lại một ngôi sao sắp tắt. Chúng ta chỉ là những hành khách lướt qua đời nhau, để lại chút gì đó, nhưng không thể là của nhau.

Cuối cùng, tôi khẽ nhắm mắt, hít một hơi dài, để gió cuốn đi mọi suy nghĩ còn sót lại. Tôi nghĩ rằng, dù có đau đớn đến đâu, dù có mất mát bao nhiêu, tôi cũng phải học cách buông bỏ. Mỗi cuộc đời là một cuộc hành trình có phần cô độc, nhưng lại được tô điểm bằng những khoảnh khắc tuyệt đẹp khi gặp gỡ những linh hồn đồng điệu. Và có lẽ, đó chính là ý nghĩa của cuộc sống – không phải là cố níu lấy những gì đã qua, mà là học cách trân trọng từng khoảnh khắc ấy rồi tiếp tục bước.

Tôi vẫn còn yêu những vì sao, vẫn tìm đến những đêm trời đầy trăng, ngồi lặng yên như một kẻ cô độc giữa đêm tối. Có lẽ, đâu đó giữa những ánh sao lấp lánh ấy, là một phần của cô, và một phần của tôi, mãi mãi trôi dạt trong vũ trụ bao la. Chúng tôi không còn bên nhau, nhưng mỗi đêm tôi đều cảm thấy cô vẫn còn ở đấy, lặng lẽ như ánh sao xa xôi nhưng bền bỉ, sáng mãi giữa màn đêm không biên giới. Cô vẫn ở đấy, chỉ là không còn bên tôi.

© Seagulls Dying - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Một Năm Qua, Bạn Có Hạnh Phúc Không? | Radio Tâm Sự

Seagulls Dying

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày

Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)

Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Món canh nhót dân dã mẹ nấu

Hồi ức đẹp đẽ về những mùa nhót tuổi thơ ùa về. Tôi với chị dằng dai, rủ rỉ... Bồn chồn nhớ quê…. Rồi tôi bỗng thèm được ăn món canh nhót dân dã mẹ nấu năm nào!

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Có một Sài Gòn không ai nỡ rời đi

Với tôi, thành phố này ngạc nhiên đến kỳ lạ, lại đẹp đến ngỡ ngàng…

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Ánh nắng mùa đông (Phần 1)

Tớ hi vọng chúng ta sẽ mãi bên nhau như thế. Tớ không thích kết bạn, cũng không thích hợp để làm bạn của ai cả nhưng cậu là người đầu tiên đứng trước mặt tớ và bảo vệ cho tớ, vậy nên cậu là ngoại lệ duy nhất của tớ.

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Giấc mơ không tắt – gửi thanh xuân của tôi

Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết. Tôi không có một cuộc đời được sắp đặt sẵn, không có một chàng trai dịu dàng luôn đứng phía sau ủng hộ mình, không có những tình tiết kỳ diệu biến ước mơ thành sự thật chỉ trong một đêm. Nhưng tôi có chính mình.

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

4 thứ cản trở phong thủy, phá tan tài lộc: Bạn nên tiễn ra khỏi nhà càng sớm càng tốt

Có những món đồ trong nhà tuy nhỏ, tưởng không quan trọng nhưng lại âm thầm ảnh hưởng đến vận khí cả gia đình.

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Phụ nữ hãy trọn tình yêu thương bằng chính bản sắc của mình

Tôi nói với cô bạn: nếu thực trong tâm không tha thứ, buông bỏ được thì hãy ra đi, cuộc sống này ngắn ngủi lắm, sống cạnh nhau chỉ là những dằn vặt, sai lầm chồng chất sai lầm thì cuộc sống lãng phí quá.

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Sau cơn mưa nắng sẽ về

Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Mình muốn một tình yêu như vậy!

Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

back to top