Còn lại những gì sau khi chia tay
2024-12-30 20:05
Tác giả:
Seagulls Dying
blogradio.vn - Có lần, tôi tự nhủ rằng nếu vũ trụ rộng lớn đến thế, nếu chúng tôi từng là một phần của nhau, thì chắc chắn một ngày nào đó thôi, ở một nơi nào đó, tôi sẽ gặp lại cô.
***
Học cách trân trọng những người đang và sắp tới, cũng như biết ơn những người đã ghé ngang đời ta.
…
Tôi vẫn nhớ đêm cuối cùng tôi còn gặp lại cô ấy. Cô ngồi đối diện tôi, bàn tay vân vê tách trà nóng, nhưng mắt lại nhìn xa xăm về một hướng nào đó ngoài ô cửa sổ. Bên ngoài, trời mưa, gió buốt, điển hình cho những đêm Đông miền Bắc. Từng hạt mưa rơi trên mái, tựa như những giai điệu lạc lõng giữa màn đêm tối. Tôi muốn nói với cô nhiều điều, muốn níu giữ khoảnh khắc này lại mãi mãi, nhưng chẳng hiểu sao chúng cứ đọng lại thành một cơn nghẹn ngào, tôi không thể bật ra nổi.
Cô bảo: ''Có những điều mà ta không thể giữ, dù trái tim có khát khao đến mấy. Đôi khi, ta phải buông bỏ không phải vì ta muốn, mà vì ta không còn lựa chọn nào khác''. Lúc ấy, tôi thấy một tia sáng trong đôi mắt cô, một tia sáng đẹp đến đau lòng, như ngọn nến le lói giữa cơn gió mùa Đông. Cô nói thêm: "Có lẽ rồi chúng ta sẽ lại gặp nhau, ở một nơi nào đó, một ngày nào đó, khi tất cả đã bình yên."
Câu nói ấy cứ vọng mãi trong tôi, ngay cả khi bóng cô đã khuất, ở sau phía màn mưa lạnh. Tôi ngồi lại thêm chút, trong quán cà phê lặng ngắt, có lẽ là chỉ còn mỗi mình tôi, lắng nghe những giọt mưa, cảm nhận cái lạnh dần thấm vào từng thớ thịt. Tôi nhận ra, dẫu có bao nhiêu lần chia tay, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ quen với cảm giác mất mát này. Nó như một vết thương âm ỉ, quá đau để quên đi, cũng chẳng dịu dàng để thôi đau nhức.
Thời gian cứ trôi đi, tôi sống trong những ký ức mà cô để lại. Tôi ghé lại những nơi chúng tôi từng đi qua, nghe lại những bản nhạc mà cô từng thích. Tôi như một kẻ lữ hành cô độc, lang thang giữa cõi mộng và thực, cố gắng níu giữ những thứ đã xa. Có lần, tôi tự nhủ rằng nếu vũ trụ rộng lớn đến thế, nếu chúng tôi từng là một phần của nhau, thì chắc chắn một ngày nào đó thôi, ở một nơi nào đó, tôi sẽ gặp lại cô.
Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng theo ý ta. Những ngày dài trôi qua, mùa thay mùa, tôi nhận ra mình đã đứng mãi trong một khoảng không không lối thoát. Có những buổi chiều lặng lẽ, tôi thấy lòng mình trống rỗng như một cánh đồng sau mưa, chỉ còn lại những dấu chân tàn mà không một tia sáng nào đủ sức níu lại. Lúc ấy, tôi chợt hiểu rằng cô ấy đã thực sự đi xa, xa đến mức ngay cả ký ức về cô cũng bắt đầu mờ dần.
Rồi một ngày, tôi ghé lại đỉnh đồi, nơi mà chúng tôi từng ngắm mặt trời mọc cùng nhau. Ánh bình minh chiếu rọi khắp không gian, làm sáng bừng những tia nắng đầu tiên của ngày mới. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như mình đang đứng trước cả vũ trụ bao la, cảm nhận sự nhỏ bé của bản thân trước dòng chảy của thời gian. Tôi hiểu rằng, tôi không thể giữ mãi một người trong trái tim, cũng như không thể giữ lại một ngôi sao sắp tắt. Chúng ta chỉ là những hành khách lướt qua đời nhau, để lại chút gì đó, nhưng không thể là của nhau.
Cuối cùng, tôi khẽ nhắm mắt, hít một hơi dài, để gió cuốn đi mọi suy nghĩ còn sót lại. Tôi nghĩ rằng, dù có đau đớn đến đâu, dù có mất mát bao nhiêu, tôi cũng phải học cách buông bỏ. Mỗi cuộc đời là một cuộc hành trình có phần cô độc, nhưng lại được tô điểm bằng những khoảnh khắc tuyệt đẹp khi gặp gỡ những linh hồn đồng điệu. Và có lẽ, đó chính là ý nghĩa của cuộc sống – không phải là cố níu lấy những gì đã qua, mà là học cách trân trọng từng khoảnh khắc ấy rồi tiếp tục bước.
Tôi vẫn còn yêu những vì sao, vẫn tìm đến những đêm trời đầy trăng, ngồi lặng yên như một kẻ cô độc giữa đêm tối. Có lẽ, đâu đó giữa những ánh sao lấp lánh ấy, là một phần của cô, và một phần của tôi, mãi mãi trôi dạt trong vũ trụ bao la. Chúng tôi không còn bên nhau, nhưng mỗi đêm tôi đều cảm thấy cô vẫn còn ở đấy, lặng lẽ như ánh sao xa xôi nhưng bền bỉ, sáng mãi giữa màn đêm không biên giới. Cô vẫn ở đấy, chỉ là không còn bên tôi.
© Seagulls Dying - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Một Năm Qua, Bạn Có Hạnh Phúc Không? | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Một ngày mùa hạ, phượng vỹ nở hoa
Mùa hạ của nhiều năm sau, phượng vẫn nở hoa, ve sầu cũng đến. Nhưng dưới bóng cây năm đó chẳng còn bóng dáng của hai cô, cậu học trò và những rung động thanh thuần của tuổi mới lớn, chưa kịp nở hoa đã vội chia xa.

Tuổi trẻ cần sống vội vã để theo kịp với thời đại hay sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống?
Dù tôi không phản đối việc người trẻ hiện nay phải sống vội để bắt kịp thời đại, nhưng theo tôi, chính việc sống chậm lại sẽ cho ta không gian để lắng nghe bản thân, thấu hiểu chính mình.

Tình yêu người lính
Bởi tình yêu nước đã thấm vào da thịt của bà từ lâu rồi. Bà muốn cống hiến cho quê hương này dù là công sức nhỏ bé của bà.

Duyên trần em bỏ lại
Duyên trần em bỏ lại Sống một đời bình yên Đi qua vùng cỏ dại Ngắt một đoá hoa hiền

Lạc mất nhau rồi
Em nào có lỗi gì mà anh lại làm như thế. Thà rằng anh nói anh muốn kết thúc tình yêu này thì có lẽ em sẽ đỡ tổn thương hơn. Cái cách anh làm càng khiến em đau lòng hơn.

Mèo và Cáo
Mèo bây giờ đã hiểu được phần nào cái ánh mắt của cáo. Nàng biết gã trước mắt nàng, dù có sữa ấm, dù có lò sưởi, dù có vuốt ve, dù có yêu... thì sâu bên trong vẫn là một tiếng gọi từ rừng sâu, từ những chuyến đi.

Tôi bây giờ lười lắm những yêu thương
Tôi bây giờ đủ thấm mệt với cay Đời nhiều nỗi gian truân và trắc trở Hái nụ hồng sáng mai còn sương đọng Hương thật thơm xóa hết những vu vơ

4 con giáp khiêm tốn và chân thành, đổi vận nhờ quý nhân
Theo tử vi, những người thuộc 4 con giáp này khiêm tốn và tốt bụng, vận tài lộc có quý nhân dẫn lối chỉ đường.

Phụ nữ à, hãy luôn tin vào mình
Mãi sau này, khi nghe tin anh sắp kết hôn, tôi mới biết mình đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt.

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ
Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu được, đã là tình yêu thì phải xuất phát từ hai trái tim. Nếu như tớ đồng ý quen cậu thì cả hai đều sẽ không hạnh phúc. Tớ ngượng ép ở bên một người tớ không yêu còn cậu lại yêu người không yêu mình.