Phát thanh xúc cảm của bạn !

Im lặng là một sự xa xỉ

2025-03-05 20:20

Tác giả: Seagulls Dying


blogradio.vn - Những ước mơ cũ kĩ của họ giờ chỉ còn là câu nói quen thuộc mà cả hai hiếm khi đều đồng tình: "Giá như chúng ta có tiền." Tôi không ghét họ, nhưng tôi sợ mình sẽ giống họ – sống cả đời chỉ để đợi một điều gì đó không bao giờ xảy đến.

***

Khi im lặng, chúng ta đều trông thật dễ mến và đáng tin.

Trong cái thành phố ngột ngạt này, nơi mọi thứ tôi chạm vào đều phủ một lớp bụi, đường phố thì chật ních những chiếc xe vào giờ cao điểm, sự thoải mái là điều xa xỉ mà tôi không bao giờ dám nghĩ tới. Với mật độ dân số chỉ nghe qua cũng đã thấy nghẹt thở, người ta sống chen chúc như những con cá mòi, trong những căn nhà ẩm mốc, những con hẻm tối tăm và những cơn giận dữ, chửi bới diễn ra như cơm bữa. Mẹ tôi, cũng như bao người phụ nữ khác, hay bực bội và cáu bẩn với bố tôi – về sự cộc cằn, về những giấc mơ của bà luôn bị ông xem như những thứ kì lạ. Mẹ thường lấp lửng mơ hồ rằng bà muốn rời đi, rời khỏi cái nhà này, nhưng chưa bao giờ bà rời đi thực sự. Bố tôi là người ít nói, nhưng một khi ông đã nói ra, đó chỉ toàn là những lời khó nghe. Có hôm ông ngồi thừ ra bên bàn cơm, chỉ lặp đi lặp lại: "Nếu chúng ta giàu thì mọi thứ đã khác". Thật như một trò đùa của số phận, tôi nghĩ đó là lời thật lòng nhất mà ông có thể nói ra.

Lời nói, trong những ngôi nhà như nhà tôi, chỉ có hai kiểu: hoặc cãi nhau, hoặc im lặng. Mà im lặng là sự xa xỉ, nên nhà tôi chẳng mấy khi có nó. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu có phải mình lớn lên trong tiếng cãi vã không, hay tiếng ồn ấy chỉ là cái nền cho một sự bế tắc lớn hơn về sau? Có lần, trong một bữa tiệc cuối năm, tôi ngồi cạnh một người bác. Ông kể rằng ông vừa bán đất ở quê để chữa bệnh cho mẹ, nhưng không kịp. "Giờ tôi có tiền, nhưng chẳng có ai cùng tôi chia sẻ niềm vui giống như xưa" - anh nói, giọng khản đặc. Tôi chẳng biết nói gì ngoài việc gật đầu, rồi quay sang ăn miếng cơm còn lại đã nguội ngắt. Thức ăn chẳng ngon, nhưng ăn ít ra còn dễ hơn nói.

Những ngày sau đó, tôi thường nghĩ về câu chuyện ấy. Về sự bất lực của lời nói, khi mà mọi thứ đều đã được định đoạt sẵn. Bố mẹ tôi cũng vậy. Có những ngày họ không cãi nhau, nhưng sự yên lặng ấy còn nặng nề hơn, nó giống như đá đè lên ngực. Những ước mơ cũ kĩ của họ giờ chỉ còn là câu nói quen thuộc mà cả hai hiếm khi đều đồng tình: "Giá như chúng ta có tiền." Tôi không ghét họ, nhưng tôi sợ mình sẽ giống họ – sống cả đời chỉ để đợi một điều gì đó không bao giờ xảy đến.

Thành phố này, giống như nhà tôi, là một nơi mà mọi người phải hét lên để nghe thấy nhau. Nhưng càng hét, người ta lại càng quên mất mình muốn nói gì. Có lẽ vì thế mà tôi thích sự im lặng, bởi trong im lặng, ít nhất tôi còn có thể nghe được chính bản thân mình. Nhưng im lặng mãi thì cũng khó. Tôi ăn để lấp chỗ trống, để làm một hành động gì đó giữa những khoảng lặng, để tôi không phải nói. Và trong những lúc ấy, tôi lại tự hỏi: Liệu tôi có đang sống, hay chỉ đang cố sống sót?

© Seagulls Dying - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Người Nào Yêu Trước, Người Đó Thua Cuộc Radio Tâm Sự

Seagulls Dying

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khi ta sống chung với nhau

Khi ta sống chung với nhau

Và đôi khi, điều níu giữ con người bên nhau không phải là tình yêu hay sự đồng cảm, mà là những ràng buộc thế tục như hợp đồng vay mượn hay gánh nặng trách nhiệm.

Những mảnh ký ức (Phần 1)

Những mảnh ký ức (Phần 1)

Tôi xưa bé có được đi học mẫu giáo đâu, nhà trẻ với tôi chẳng có khái niệm gì cả. Chỉ biết rằng thiên đường của tôi là vườn bưởi của bà, là bể nước vôi của nhà ông nội và góc trên tầng thượng nhà tôi là nơi lý tưởng để tôi ẩn náu và hờn dỗi cả thế giới ở trên đó.

Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ…

Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ…

Tớ cảm nhận được cậu cũng từng nâng niu cái tình cảm ấy. Hạnh phúc với tớ đơn giản vậy thôi. Dù trong lòng cậu, tớ không phải là người đặc biệt nhất, nhưng dù sao tớ biết cậu cũng đã từng nghĩ về tớ.

Điểm tựa cuộc sống

Điểm tựa cuộc sống

Điểm tựa ở đây không cứ phải là những gì mạnh mẽ, vững chãi, bề thế. Trái lại, chỉ cần nơi ấy đủ sức che chở cho con người, để dẫu gặp nghịch cảnh, khổ đau cũng sẽ vững vàng vượt qua, sống yêu thương, hi vọng, biết trân trọng những món quà giản dị mà thiêng liêng cuộc sống ban tặng cho mình…, đó đã là điểm tựa vững bền và ý nghĩa lắm rồi!

Miên man nhớ mùa đông Hà Nội

Miên man nhớ mùa đông Hà Nội

Em kể về một tuổi thơ mỗi mùa đông về với những chiều thơ thẩn bên Hồ Gươm vui đùa cùng bè bạn, kể về những ước mơ trong veo…. Chỉ một điều rất riêng của em mà em không kể để tôi mãi phải tự thầm hỏi.

Khát vọng sống

Khát vọng sống

Chỉ đến khi cơ thể cô lên tiếng gọi và sức khỏe cô lên tiếng kêu cứu thì cô mới nhận ra, thì cô mới nhìn thấy, mới thấm được khát vọng sống của con người là to lớn biết bao, là thiết tha biết chừng nào.

Vẫn còn kịp nhận ra người thật lòng yêu mình

Vẫn còn kịp nhận ra người thật lòng yêu mình

Tính ra ngày tôi ra trường cũng là gần hai năm tôi và anh bên nhau. Cứ ngỡ sẽ đi đến bến bờ hạnh phúc nhưng đâu ngờ, bấy lâu nay luôn tình cảm đến từ một phía của tôi.

Không danh không phận là người dưng nước lã

Không danh không phận là người dưng nước lã

Gặp mặt, yêu thương rồi xa lạ Người níu tay giữ, người gạt ra Mình còn yêu nhau ấy vậy mà Giọt trầm rơi mãi khúc tình ca.

20-30 tuổi càng nhiều cố gắng càng lắm may mắn

20-30 tuổi càng nhiều cố gắng càng lắm may mắn

Tác giả Liêu Trí Phong mang đến những lời khuyên hữu ích cho độc giả trẻ. Giai đoạn 20-30 tuổi là khoảng thời gian quý báu để người trẻ không ngừng trau dồi bản thân, tích lũy kinh nghiệm. Những điều đó sẽ giúp bạn xây dựng nền tảng vững vàng cho tương lai.

Yêu thương tặng mẹ

Yêu thương tặng mẹ

Trên cái bàn gỗ đã xỉn màu, một nồi cơm còn nguyên vẹn, nóng hổi; năm sáu con cá nục kho mắm thơm phức mùi hành phi đong đầy tình yêu thương của mẹ.

back to top