Khi ta sống chung với nhau
2025-03-05 21:55
Tác giả:
Seagulls Dying
blogradio.vn - Và đôi khi, điều níu giữ con người bên nhau không phải là tình yêu hay sự đồng cảm, mà là những ràng buộc thế tục như hợp đồng vay mượn hay gánh nặng trách nhiệm.
***
Chúng ta thích cảm giác tự do, thoải mái một mình nhưng lại sợ cảm giác cô đơn, nơi mà bốn bức tường sẽ nuốt chửng tâm hồn ta khi đêm về.
Con người - một sinh vật đầy nghịch lý và phức tạp. Chúng ta vẽ nên những bức tranh tráng lệ về bản thân với đủ thứ lý tưởng cao đẹp, nhưng lại vụng về đến kỳ lạ trong việc chung sống với đồng loại. Từ khi còn là đứa con nít, ta đã được nuôi dưỡng bằng những bài học đạo đức cao quý về lòng nhân ái, sự tử tế và tinh thần trượng nghĩa. Thế nhưng cuộc đời như một vở hài kịch - nơi những mảnh ghép của thực tế chẳng bao giờ khớp với bức tranh lý tưởng trong tâm trí. Bạn chìa tay nâng đỡ người khác với tấm lòng trong sáng, chỉ để rồi nhận ra họ xem đó như một bậc thang để leo lên cao hơn, không một lời tri ân. Sự tôn trọng - một khái niệm tưởng đẹp đẽ nhưng lại có mức giá đắt đến cay đắng, khi lòng tốt của bạn bị xem như điều hiển nhiên, như một cánh cửa luôn rộng mở cho mọi yêu cầu vô lý.
Sống chung với nhau lại như một bài thử thách độ bền của tâm hồn. Khoảng cách khiến ta thèm khát gần gũi, nhưng gần gũi lại đẩy ta vào những khoảnh khắc muốn trốn chạy. Dường như DNA của con người thiếu đi một đoạn mã quan trọng - cái giúp ta chịu đựng được sự hiện diện lâu dài của nhau. Những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi tựa ly rượu vang ngọt ngào, nhưng thời gian kéo dài lại như thứ độc dược từ từ gặm nhấm tâm trí. Ban đầu, mọi dị biệt đều được ngụy trang dưới lớp men say của tình yêu: "Em yêu cách anh cười", "Anh thích từng cử chỉ nhỏ của em". Rồi đến một ngày, những chi tiết tưởng chừng vụn vặt bỗng hóa thành những rạn nứt sâu hoắm: từ cách xếp quần áo đến kiểu buộc tóc cũng có thể châm ngòi cho những cuộc tranh cãi dai dẳng. Và đôi khi, điều níu giữ con người bên nhau không phải là tình yêu hay sự đồng cảm, mà là những ràng buộc thế tục như hợp đồng vay mượn hay gánh nặng trách nhiệm.
Những lời thề thốt "trọn đời bên nhau" nghe như một câu thần chú cổ tích giữa thời đại số. Khi mà ngay cả việc gắn bó với một công việc ba năm còn là thách thức, thì cam kết trăm năm liệu có khác gì một giấc mơ viển vông? Tình yêu trở thành trường học duy nhất không có kỳ thực tập, không có thời gian thử việc - nơi bạn buộc phải ký vào bản hợp đồng vĩnh viễn ngay từ những ngày đầu tiên. Và thế là người ta tạo ra những quy tắc ngầm: được phép ngưỡng mộ cái đẹp nhưng không được đắm chìm, được phép giận hờn nhưng không được rời bỏ. Tình yêu biến thành một bộ luật phức tạp, nơi mọi điều khoản đều cần được điều chỉnh liên tục để tránh "vi phạm hợp đồng".
Nhưng liệu sống một mình có phải là lời giải? Tự do chọn lựa những món ăn yêu thích, nhưng niềm vui sẽ vơi đi một nửa khi không có ai để chia sẻ. Được phép nằm dài cả ngày không ai càu nhàu, nhưng bức tường im lặng có thể nuốt chửng tâm hồn bạn bất cứ lúc nào. Con người như những mảnh ghép của một câu đố vô nghiệm: không thể sống chung, nhưng cũng chẳng thể tồn tại một mình. Và thế là ta cứ lạc lối giữa hai thái cực - nỗi cô đơn và sự khó chịu khi có người bên cạnh. Trớ trêu thay, cả hai đều không có lời giải hoàn hảo. Cuộc sống như một phương trình hóc búa và có lẽ đáp án đã bị thời gian xé nát từ lâu, chỉ còn lại những mảnh vụn cho ta miệt mài ghép nối.
© Seagulls Dying - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Sẽ Đến Lúc Bạn Gặp Được Một Bàn Tay Nắm Chặt Không Buông | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?
Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên
Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

Giữa đại ngàn bao la, có phải là nơi tình yêu bắt đầu?
Thời gian qua cô nỗ lực vượt qua những khó khăn, thiếu thốn nơi rẻo cao, chứng kiến từng ánh mắt trong veo của lũ trẻ sáng lên khi biết đọc, biết viết. Và cũng hơn một năm kể từ ngày cô gặp Duy - người đàn ông có đôi mắt cương nghị, giọng nói ấm áp và nụ cười hiền lành làm trái tim cô rung động.