Chuyện tình qua con mắt của một anh chàng ngành Y
2025-03-07 19:50
Tác giả:
Seagulls Dying
blogradio.vn - Bốn năm yêu nhau, đủ để học xong một tấm bằng đại học, nhưng không đủ để hiểu được con đường đời của nhau sẽ đi về đâu.
***
Tôi có một thằng bạn, trong một lần đi cafe đêm nó từng tâm sự rằng: đời sinh viên chúng ta như một bộ phim Hàn Quốc. Nhưng với tôi, nó giống một bức tranh trừu tượng - méo mó, xô lệch và chẳng ai hiểu nổi tại sao mình lại vẽ ra nó. Ngày ấy, khi còn là sinh viên Y khoa năm nhất, tôi cứ ngỡ mình sẽ sống một cuộc đời lãng mạn trong phòng thí nghiệm với ống nghiệm và kính hiển vi. Nhưng không, thực tế chỉ có những đêm thức trắng với cà phê và nỗi cô đơn của tuổi hai mươi.
Tình yêu đến với tôi như một cơn sốt viêm phổi - bất ngờ, dữ dội và khó thở. Cô là sinh viên Khoa Xã Hội, với mái tóc đen dài và đôi mắt luôn ngập tràn những giấc mơ về Murakami. Tôi vẫn nhớ những lần cô nàng ngồi bên quán cà phê nhỏ, mắt đăm chiêu nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm những câu thơ tôi chẳng bao giờ hiểu nổi. Còn tôi, một đứa đang học cách ''mổ xẻ'' cơ thể người, lại không thể đọc được trái tim của chính mình. Cô bảo tôi thiếu chiều sâu tâm hồn. Phải, làm sao tôi có thể có chiều sâu khi cả ngày chỉ biết học thuộc tên các dây thần kinh và đếm số tiền còn lại trong ví?
Năm hai đại học, định mệnh đưa đẩy tôi gặp một cô nàng khoa Kinh tế. Cô ấy nói về ROI và GDP như thể đang đọc một bài thơ tình. Tôi thích cách cô ấy phân tích chi phí-lợi ích của mọi thứ, trừ tình yêu. Chúng tôi mơ về một tương lai hoàn hảo - tôi chữa bệnh, cô ấy tính tiền. Nhưng có lẽ, trong phương trình tình yêu của cô ấy, tôi chỉ là một biến số có thể thay thế. Và thế là, một anh chàng Tài chính đã chiếm lấy vị trí của tôi, bằng những con số và biểu đồ hoa mỹ mà tôi không bao giờ có thể vẽ nổi.
Kí túc xá - nơi những giấc mơ và nỗi thất vọng đan xen. Tôi sống giữa một thằng IT và một thằng học thanh nhạc. Mỗi đêm là một bản hòa tấu kỳ lạ: tiếng gõ bàn phím như mưa rào, tiếng đàn guitar như cơn gió, và tiếng thở dài của tôi như những áng mây u buồn trôi qua. Ba năm ở đó, tôi học được rằng hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là một giấc ngủ ngon và một bữa ăn không phải mì gói.

Tình yêu thời sinh viên, người ta bảo, trong veo như giọt sương mai. Nhưng với tôi, nó đục ngầu như ly cà phê pha vội buổi sáng. Tôi đã chứng kiến những mối tình bốn năm tan vỡ chỉ vì "khác đường đời". Nghe thật buồn cười, phải không? Bốn năm yêu nhau, đủ để học xong một tấm bằng đại học, nhưng không đủ để hiểu được con đường đời của nhau sẽ đi về đâu.
Có những đêm trực bệnh viện, nhìn những cặp đôi nắm tay nhau đi dạo dưới hàng cây, tôi tự hỏi liệu mình có đang đánh mất điều gì. Nhưng rồi tiếng chuông cấp cứu lại vang lên, và tôi nhận ra rằng có những con đường ta buộc phải đi một mình. Không phải vì ta cô đơn, mà vì đó là sự lựa chọn của chính ta.
Tôi vẫn nhớ lần đi xem phim với cô nàng khoa Luật. Phim thì lãng mạn, nhưng tôi lại thiếp đi vì mệt. Tỉnh dậy, thấy mình tựa đầu vào vai một bà già nào đấy, còn cô nàng thì bắt gặp người yêu cũ và đã đi về với thanh xuân của họ. Có lẽ đó là một ẩn dụ hoàn hảo cho tình yêu thời sinh viên của tôi - mơ màng, ngớ ngẩn và đầy những hiểu lầm đáng tiếc.
Bảy năm đại học (vâng, tôi là một kẻ ham học), tôi đã học được rằng tình yêu không phải là thứ ta có thể giải phẫu để tìm hiểu. Nó như một căn bệnh không tên - không thể chẩn đoán, không thể điều trị, chỉ có thể cảm nhận. Và đôi khi, nỗi đau nó mang lại còn dai dẳng hơn cả những ca bệnh nan y tôi từng gặp.
Hôm nay, khi người yêu mới chia tay vì "không có thời gian", tôi không còn thấy buồn như xưa. Có lẽ vì tôi đã hiểu rằng, trong tình yêu cũng như trong y học, đôi khi ta phải chấp nhận những điều không thể thay đổi. Và biết đâu, quyết định chuyển sang khoa Da liễu của tôi sẽ mang lại điều gì đó mới mẻ. Ít nhất thì nhan sắc của những bệnh nhân tôi điều trị sẽ tươi sáng hơn trái tim tôi bây giờ.
Nhìn lại những năm tháng ấy, tôi chợt nhận ra rằng đời sinh viên không giống phim Hàn, mà giống như một ca phẫu thuật dài - đau đớn, căng thẳng, nhưng cuối cùng vẫn để lại những bài học và vết sẹo đáng nhớ. Và có lẽ, đó mới chính là điều làm nên vẻ đẹp của tuổi trẻ - những vấp ngã, những yêu thương vụng dại, và cả những giấc mơ tưởng chừng viển vông nhất.
Giờ đây, mỗi lần trở lại trường cũ, nhìn những cặp đôi sinh viên ngọt ngào bên nhau, tôi không còn muốn khuyên họ điều gì nữa. Bởi vì tôi hiểu rằng, tuổi trẻ và tình yêu, cũng như một đơn thuốc - không ai giống ai, và mỗi người đều phải tự mình nếm trải những tác dụng phụ của nó. Chỉ mong sao, khi họ già đi, những kỷ niệm ấy sẽ như những viên thuốc bổ, nuôi dưỡng tâm hồn họ trong những ngày mệt mỏi.
Và tôi? Tôi vẫn tiếp tục con đường của mình, với những ca trực đêm, những bệnh án, và cả những mối tình dang dở. Bởi vì tôi tin rằng, đâu đó ngoài kia, vẫn có một người đang đợi tôi - người sẽ hiểu rằng tình yêu của một bác sĩ không đo bằng thời gian bên nhau, mà bằng những khoảnh khắc ta dành trọn vẹn cho nhau, dù ngắn ngủi đến thế nào.
© Seagulls Dying - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Kiếp Này Hãy Yêu Thương Vẻ đẹp Của Chính Mình | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.











