Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lạc đường

2025-01-08 19:50

Tác giả: Kẹo Chanh


blogradio.vn - Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.

***

Tôi từng ngây thơ cho rằng gặp được Người chính là gặp được lẽ sống, Người sẽ là ánh sáng dẫn tôi ra khỏi đêm thâu. Nhưng đâu thể ngờ có ngày tôi vẫn lạc bước đôi chân Người ở đoạn đường sáng nhất ấy.

Có một giấc mơ giữa đêm hè khiến tôi sợ hãi đau đớn, tôi cảm nhận được trái tim mình đập liên hồi. Bóng tối trong đêm đen cứ như muốn nuốt chửng tôi, vực thẳm sâu ấy từng chút từng chút một kéo tôi lại gần hơn và rồi âm thanh đổ vỡ ở hiện thực kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng ấy. Nhìn màn đêm đen trước mắt khiến tôi trống rỗng cô đơn vô cùng, tôi với tay lấy chiếc điện thoại cạnh giường mở lên xem giờ nhìn điện thoại hiển thị 1h03p, giờ phút ấy ngoảnh đầu lại tôi nhìn thấy một chú đóm nhỏ…

Có những nổi đau tôi âm thầm giấu kín trong tim không muốn ai thấy cũng chẳng muốn ai biết, nhưng rồi có ngày tôi gặp được anh chính anh đã phá vở từng lớp vỏ bọc mà tôi dựng lên. Là anh đã dang đôi tay ôm hết những vết thương lòng đó của tôi dùng hết sự dịu dàng để xoa dịu nó. Giây phút đó, khoảnh khắc đó tôi tin rằng ánh sáng của đời tôi đến rồi, là anh cầm đuốc đi giữa đêm đen đến gặp tôi.

Tôi không phải con người hoàn hảo, bên trong tôi đầy rẫy những vết xước và vụn vỡ nhưng vẫn có người thương tôi, có người đau lòng vì tôi, có người khóc vì tôi. Có người vì an ủi tôi mà nói rằng: “Gia đình không hạnh phúc không có nghĩa con cái sau này cũng sẽ giống bố mẹ, em xứng đáng có được tình yêu từ người thương em và người em thương”.

Đã từng có một tình yêu nhẹ nhàng như màu nắng ấy tồn tại. Anh và tôi những ngày tuổi trẻ cùng viết lên những ước hẹn, cơn gió nóng của hạ tựa như chúng tôi vậy, thổi vô cùng lớn vô cùng rực nóng. Chúng tôi từng cùng nhau đi trên con đường đầy hoa mỗi chiều, và rồi ở cuối con ngỏ rẽ anh dõi theo tôi bước vào nhà. Chúng tôi trở thành niềm tin và chỗ dựa cho nhau, chính tình yêu đã dìu dắt tôi qua những ngày khó khăn ấy. Trong những lúc tôi loay hoay tìm lại chính mình vậy mà đã có người ôm lấy tôi, à không phải gọi là ôm lấy phiên bản đầy sự khủng hong của tôi rồi không ngừng động viên tôi.

Sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn tôi chưa từng dám mong ngày nào đó sẽ nhận được tình yêu, tôi tự ti và đầy mâu thuẫn. Có lần tôi nghe được câu chuyện bố tôi đã nói với bạn của bố với những lời lẽ nhẫn tâm dành cho mẹ, tôi đã khóc, phải gọi là khóc muốn ngất xỉu. Hình như ông trời vẫn thương tôi lắm vậy nên ông đã không để mẹ nghe những lời vô tâm đó, tôi đã nghe thay mẹ, nếu có thể tôi nguyện gánh mọi đau đớn thay mẹ tôi.

“Tin hay không tin nhưng có một ngày nào đó sẽ có người yêu bạn chỉ đơn giản là vì họ đã vô tình nhìn thấy bạn khóc”. Ừm tôi tin rồi, tôi còn nhớ rõ hương vị của cốc trà sữa khoai môn ấy, ngọt ngào vô cùng. Từ đó trở đi thức uống ấy trở thành hương vị mà tôi yêu thích nhất, không phải vì nó ngon nhất mà vì anh ấy đã mua nó, anh đã dùng nó để dỗ dành tôi. Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.

Mối tình đầu ấy mối tình mà tôi gọi là khắc cốt ghi tâm, gặp nhau giữa lưng chừng tuổi trẻ anh soi cho tôi đường đi nhưng cuối cùng lại không thể cùng tôi đi hết con đường. Vì sao hai con người rõ ràng yêu nhau đến thế mà ông trời vẫn nhẫn tâm tạo cuộc chia ly. Những giọt nước mắt rơi không ngừng làm nhòe đi mắt tôi, tôi thà rằng tôi sẽ ở mãi trong ni đau còn hơn nhận được chút ấm áp rồi từ đó nắng tắt mãi mãi. Tôi đã lạc đường ở ngay đoạn đường sáng nhất, tôi đã đánh mất người thương tôi từ tận tim can. Anh từng nói rằng bất kể đoạn đường nào tôi đi qua trong đời đều có anh chiếu sáng nhưng lần này liệu có còn hay không?

Là anh khiến tôi dũng cảm đối mặt với mọi chuyện hơn, là anh cho tôi sự tự tin sau bao lần tôi tự ti ẩn mình, là anh yêu thương tôi để tôi trở thành chính mình ở một con người tốt hơn… nhưng sau cùng tôi vẫn lạc bước anh. Trong khoảng thời gian đó không biết anh có sống tốt hay không? Tôi ước chúng tôi gặp nhau ở một thời điểm khác thay vì tuổi trẻ đầy mông lung này, có những lời tôi vẫn không dám nói với anh mà chỉ có thể âm thầm bày tỏ nó vào từng trang nhật kí.

Khi em cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, cả vũ trụ này dường như là của riêng em, còn anh là vì tinh tú đã ôm lấy em bằng anh sáng. Em từng nghĩ em đã quên nhưng hóa ra nó vẫn ở đó thỉnh thoảng tim em vẫn nhói khi nhớ đến anh. Cảm ơn anh chàng trai em thương cảm ơn anh đã dang vòng tay tạo thành thành lũy vững chắc che chở em những ngày yếu lòng. Nếu có thể em hi vọng rằng phía cuối con đường ấy sẽ lại gặp anh, cô gái từng đi lạc ấy sẽ có ngày đi đúng đường.

Cảm ơn những ai đã đọc đến dòng cuối cùng này, đây không phải một bài viết bình thường, đây là tôi và anh cùng câu chuyện trong từng con chữ, có thể tình yêu ấy không sâu sắc lắm qua từng câu chữ nhưng lại là thứ tôi không quên được trong thời thanh xuân.

Mối tình đầu năm 17 thuở ấy!

© Kẹo Chanh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tình Yêu Đẹp Đẽ Nhất Thế Gian Là Tự Yêu Lấy Chính Mình Radio Chữa Lành

Kẹo Chanh

Vạn vật đều có vết nứt, đó chính là nơi ánh sáng chiếu vào

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bước tiếp hành trình mới

Bước tiếp hành trình mới

Ai mà trong cuộc đời không từng thất bại chứ? Điều may mắn nhất của tôi là vẫn có gia đình dang tay đón tôi quay trở về. Bây giờ, cuộc sống mẹ con tôi chưa sung túc lắm nhưng luôn sống trong tình yêu thương của cả gia đình tôi.

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Ngày anh đưa ô, em đưa trái tim mình

Có những đêm, Mộng Nhi ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, laptop mở trang trống. Cô viết… rồi xóa. Không vì hết chữ, mà vì trái tim không còn đủ bình yên. Cô từng viết tốt nhất khi có Thiên Duy bên cạnh – không cần nói nhiều, chỉ cần biết rằng, sau một ngày mệt mỏi, vẫn có người giữ chiếc dù cho cô đứng dưới cơn mưa mỏng.

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Liệu một mai vết thương thơ ấu kia sẽ đong đầy hạnh phúc

Lúc nào cũng mong mỏi một người đến và vỗ về trái tim đầy vết xước của mình, nhưng chính những đứa trẻ ấy lại chẳng thể mở lòng để một dấu chân bước vào ranh giới của bản thân mà mình đã và đang tạo ra. Sự đề phòng, sự sợ hãi ngày một lớn dần mà chẳng hề hay biết.

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Kiếm tiền an toàn - Chi tiêu khôn ngoan: Đó không phải ‘chủ nghĩa thực dụng’, mà là cách người trẻ quản lý tài chính tích cực và thấu đáo!

Sự thay đổi trong quan niệm về tiền của giới trẻ chính là một lát cắt tiêu biểu của thời đại xã hội phát triển nhanh chóng.

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ

Có người nói, lớn rồi thì nỗi đau hóa thành vết chai không còn nhức nhối như ngày thơ bé chỉ lặng lẽ nằm im khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Gia đình – nơi bắt đầu và cũng là nơi trở về

Cuộc sống có thể bận rộn, nhưng hãy cố gắng dành thời gian cho gia đình. Một cuộc điện thoại, một buổi cuối tuần về quê, hay đơn giản là một tin nhắn “Con nhớ nhà” cũng đủ khiến cha mẹ cảm thấy hạnh phúc.

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Mượn thương nương đỡ - Nguyễn Ngọc Tư

Ngôn ngữ truyện ngắn mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức nặng. Những câu văn ngắn, tưởng chừng lạnh lẽo, nhưng lại thấm đẫm chất người, chất đời. Không khí truyện buồn, thậm chí hoang hoải – nhưng không hề tuyệt vọng.

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Nghề cao quý nhất trong mọi nghề

Có những nghề gắn liền với ánh hào quang, với những phần thưởng danh giá, nhưng nghề giáo thì không. Thành quả của nghề giáo không phải là sự nổi tiếng hay vật chất, mà là sự trưởng thành của từng thế hệ học trò.

Tình yêu, ánh sáng và

Tình yêu, ánh sáng và "hữu danh vô thực"

Có khi nào đó, chúng ta không cảm nhận được tình yêu đang hiện hữu quanh mình, là khi đó, chúng ta biết rằng chúng ta đang bị kiểm soát bởi lòng thù hận, sự đố kỵ, sự tham lam, sự giận dữ, sự lo lắng, sự buồn bực,.... và trên tất cả, chúng ta đang không biết ơn.

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức

Đừng để yêu thương chỉ còn là ký ức

Họ đợi, họ mong, họ thất vọng, rồi lại tự an ủi mình: "Con bận mà, thương nó quá." Có lần mẹ tôi gọi điện, giọng hồ hởi: "Cuối tuần này con về nha, mẹ nấu món con thích." Tôi cười: "Để tuần sau nha mẹ, tuần này con nhiều việc quá." Tôi không nghe thấy tiếng thở dài ở đầu dây bên kia, chỉ nghe mẹ nhỏ nhẹ: "Ừ, mẹ chờ."

back to top