Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lạc đường

2025-01-08 19:50

Tác giả: Kẹo Chanh


blogradio.vn - Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.

***

Tôi từng ngây thơ cho rằng gặp được Người chính là gặp được lẽ sống, Người sẽ là ánh sáng dẫn tôi ra khỏi đêm thâu. Nhưng đâu thể ngờ có ngày tôi vẫn lạc bước đôi chân Người ở đoạn đường sáng nhất ấy.

Có một giấc mơ giữa đêm hè khiến tôi sợ hãi đau đớn, tôi cảm nhận được trái tim mình đập liên hồi. Bóng tối trong đêm đen cứ như muốn nuốt chửng tôi, vực thẳm sâu ấy từng chút từng chút một kéo tôi lại gần hơn và rồi âm thanh đổ vỡ ở hiện thực kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng ấy. Nhìn màn đêm đen trước mắt khiến tôi trống rỗng cô đơn vô cùng, tôi với tay lấy chiếc điện thoại cạnh giường mở lên xem giờ nhìn điện thoại hiển thị 1h03p, giờ phút ấy ngoảnh đầu lại tôi nhìn thấy một chú đóm nhỏ…

Có những nổi đau tôi âm thầm giấu kín trong tim không muốn ai thấy cũng chẳng muốn ai biết, nhưng rồi có ngày tôi gặp được anh chính anh đã phá vở từng lớp vỏ bọc mà tôi dựng lên. Là anh đã dang đôi tay ôm hết những vết thương lòng đó của tôi dùng hết sự dịu dàng để xoa dịu nó. Giây phút đó, khoảnh khắc đó tôi tin rằng ánh sáng của đời tôi đến rồi, là anh cầm đuốc đi giữa đêm đen đến gặp tôi.

Tôi không phải con người hoàn hảo, bên trong tôi đầy rẫy những vết xước và vụn vỡ nhưng vẫn có người thương tôi, có người đau lòng vì tôi, có người khóc vì tôi. Có người vì an ủi tôi mà nói rằng: “Gia đình không hạnh phúc không có nghĩa con cái sau này cũng sẽ giống bố mẹ, em xứng đáng có được tình yêu từ người thương em và người em thương”.

Đã từng có một tình yêu nhẹ nhàng như màu nắng ấy tồn tại. Anh và tôi những ngày tuổi trẻ cùng viết lên những ước hẹn, cơn gió nóng của hạ tựa như chúng tôi vậy, thổi vô cùng lớn vô cùng rực nóng. Chúng tôi từng cùng nhau đi trên con đường đầy hoa mỗi chiều, và rồi ở cuối con ngỏ rẽ anh dõi theo tôi bước vào nhà. Chúng tôi trở thành niềm tin và chỗ dựa cho nhau, chính tình yêu đã dìu dắt tôi qua những ngày khó khăn ấy. Trong những lúc tôi loay hoay tìm lại chính mình vậy mà đã có người ôm lấy tôi, à không phải gọi là ôm lấy phiên bản đầy sự khủng hong của tôi rồi không ngừng động viên tôi.

Sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn tôi chưa từng dám mong ngày nào đó sẽ nhận được tình yêu, tôi tự ti và đầy mâu thuẫn. Có lần tôi nghe được câu chuyện bố tôi đã nói với bạn của bố với những lời lẽ nhẫn tâm dành cho mẹ, tôi đã khóc, phải gọi là khóc muốn ngất xỉu. Hình như ông trời vẫn thương tôi lắm vậy nên ông đã không để mẹ nghe những lời vô tâm đó, tôi đã nghe thay mẹ, nếu có thể tôi nguyện gánh mọi đau đớn thay mẹ tôi.

“Tin hay không tin nhưng có một ngày nào đó sẽ có người yêu bạn chỉ đơn giản là vì họ đã vô tình nhìn thấy bạn khóc”. Ừm tôi tin rồi, tôi còn nhớ rõ hương vị của cốc trà sữa khoai môn ấy, ngọt ngào vô cùng. Từ đó trở đi thức uống ấy trở thành hương vị mà tôi yêu thích nhất, không phải vì nó ngon nhất mà vì anh ấy đã mua nó, anh đã dùng nó để dỗ dành tôi. Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.

Mối tình đầu ấy mối tình mà tôi gọi là khắc cốt ghi tâm, gặp nhau giữa lưng chừng tuổi trẻ anh soi cho tôi đường đi nhưng cuối cùng lại không thể cùng tôi đi hết con đường. Vì sao hai con người rõ ràng yêu nhau đến thế mà ông trời vẫn nhẫn tâm tạo cuộc chia ly. Những giọt nước mắt rơi không ngừng làm nhòe đi mắt tôi, tôi thà rằng tôi sẽ ở mãi trong ni đau còn hơn nhận được chút ấm áp rồi từ đó nắng tắt mãi mãi. Tôi đã lạc đường ở ngay đoạn đường sáng nhất, tôi đã đánh mất người thương tôi từ tận tim can. Anh từng nói rằng bất kể đoạn đường nào tôi đi qua trong đời đều có anh chiếu sáng nhưng lần này liệu có còn hay không?

Là anh khiến tôi dũng cảm đối mặt với mọi chuyện hơn, là anh cho tôi sự tự tin sau bao lần tôi tự ti ẩn mình, là anh yêu thương tôi để tôi trở thành chính mình ở một con người tốt hơn… nhưng sau cùng tôi vẫn lạc bước anh. Trong khoảng thời gian đó không biết anh có sống tốt hay không? Tôi ước chúng tôi gặp nhau ở một thời điểm khác thay vì tuổi trẻ đầy mông lung này, có những lời tôi vẫn không dám nói với anh mà chỉ có thể âm thầm bày tỏ nó vào từng trang nhật kí.

Khi em cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, cả vũ trụ này dường như là của riêng em, còn anh là vì tinh tú đã ôm lấy em bằng anh sáng. Em từng nghĩ em đã quên nhưng hóa ra nó vẫn ở đó thỉnh thoảng tim em vẫn nhói khi nhớ đến anh. Cảm ơn anh chàng trai em thương cảm ơn anh đã dang vòng tay tạo thành thành lũy vững chắc che chở em những ngày yếu lòng. Nếu có thể em hi vọng rằng phía cuối con đường ấy sẽ lại gặp anh, cô gái từng đi lạc ấy sẽ có ngày đi đúng đường.

Cảm ơn những ai đã đọc đến dòng cuối cùng này, đây không phải một bài viết bình thường, đây là tôi và anh cùng câu chuyện trong từng con chữ, có thể tình yêu ấy không sâu sắc lắm qua từng câu chữ nhưng lại là thứ tôi không quên được trong thời thanh xuân.

Mối tình đầu năm 17 thuở ấy!

© Kẹo Chanh - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Tình Yêu Đẹp Đẽ Nhất Thế Gian Là Tự Yêu Lấy Chính Mình Radio Chữa Lành

Kẹo Chanh

Vạn vật đều có vết nứt, đó chính là nơi ánh sáng chiếu vào

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

back to top