Trong nhụy hoa có trái tim nhỏ
2025-02-12 18:45
Tác giả:
Kẹo Chanh
blogradio.vn - Trên cuộc đời này có hàng tỉ lí do khiến ta sụp đổ nhưng điều bóp nghẹt trái tim ta nhất chính là những người ta yêu thương vào một ngày nào đó lặng lẽ rời xa chúng ta.
***
Hồi thuở bé tí ti ngày xưa trái tim tôi có màu trong như nắng, nụ cười tôi hồn nhiên biết bao. Ngày đấy bà hay bảo tuổi tôi là tuổi vô lo, tôi chẳng ngại gì những chuyện trên đời, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều đến những chuyện ngày mai. Thứ tôi bận tâm khi ấy là gói bim bim năm ngàn bà mới mua cho, là bát cơm được mẹ bỏ cho đầy thịt, đôi mắt trẻ thơ của tôi lúc đó tất thảy đều tràn ngập màu hồng.
Khi lớn lên thêm chút xíu nữa tôi chợt nhận ra bà không còn là người bà như hồi tôi nhỏ xíu, mái tóc bà thêm vài ba cọng tóc bạc, đôi tay bà, khuôn mặt của bà thêm vài ba nếp nhăn. Bà nói tôi là đứa trẻ khờ khạo, quả thật bà nói đúng, tôi ngốc quá ngốc đến mức tôi chẳng nhận ra bà đã già thêm đã yếu thêm như thế nào. Tôi mãi chăm chăm vào những điều vô vị xung quanh tôi mà quên mất rằng “Bà tiên” trong đời tôi chỉ còn chút thời gian ít ỏi trên đời.
Tôi lớn được như này là nhờ vòng tay của bà, nhờ những bữa cơm bà nấu, nhờ câu chuyện bà kể. Tôi nhớ ngày trời mưa năm ấy khi tôi lần đầu vào lớp 1, chính bà đã đi trong mưa mang cơm đến cho tôi chỉ vì sợ tôi không quen cơm ở trường chỉ vì tôi kén ăn. Người của bà nhỏ lắm, ấy thế mà bà lại có trái tim bự đến thế, chứa biết bao yêu thương ôm ấp tôi qua bao năm tháng mà chẳng biết mệt, bà vừa dịu dàng nhưng cũng kiên cường biết bao.
Có hôm tôi thấy bà ngồi buồn hiu, bà lặng lẽ nhìn màn đêm trước mắt, tôi lặng lẽ đến hỏi bà: “Nghĩ gì vậy ạ?”, bà đáp lại tôi: “Một mai này con lớn không biết bà có thấy được không?” Tôi ngây ngô đáp lại lời bà một câu chắc nịch nhưng trong đôi mắt ấy vẫn đượm buồn biết bao. Trong đời tôi quen nhất là những gói ăn vặt những thức ăn ngon, nhưng cả cuộc đời bà quen nhất là thứ cơm nguội. Bà hay ăn cơm nguội với nước mắm mỗi sáng ấy thế mà lại dành cho tôi bát bún đầy thịt thơm phức. Trong mắt bà tôi vẫn là đứa trẻ không hiểu chuyện lúc bé, nhưng bà ơi con lớn rồi.
Càng lớn hơn tôi càng sợ hơn, đời người có biết bao nỗi sợ nhưng tôi sợ nhất là yêu thương của tôi bỏ tôi mà đi, tôi sợ những khoảng lặng đó, tôi sợ tiếng gọi của tôi một mai kia không ai đáp lại. Người ta hay nói có những nổi đau không nói thành lời và không một giọt nước mắt, nhưng với tôi thì khác, không thể nào mà không khóc cho được, sẽ đau lắm, sẽ tan nát lắm, tôi sẽ khóc đến ngất mà làm sao không khóc cho được. Trên cuộc đời này có hàng tỉ lí do khiến ta sụp đổ nhưng điều bóp nghẹt trái tim ta nhất chính là những người ta yêu thương vào một ngày nào đó lặng lẽ rời xa chúng ta.
Trong bài hát thiếu nhi có câu là: “ Bà ơi bà! Cháu thương bà lắm, tóc bà trắng màu trắng như mây…”, phải rồi tôi thương bà nhưng chẳng bao giờ tôi nói câu đấy cả, sao ta hay tiếc những lời yêu thương với người thân ta vậy nhỉ? Con người ta sĩ diện đến mức ngay cả một câu thương nhớ cũng ngại nói.
Ngày mưa tôi nhớ bà, ngày nắng bà nhớ tôi, từng mùa tôi nghe bà hát, bà hát câu hát “À ơi…”, tôi gọi bà tiếng BÀ ƠI! Bà đáp lại tôi ánh nhìn trìu mến. Nếu một mai thế giới không có bà tôi sẽ khóc thật nhiều sau đó mỉm cười thật tươi, nếu một mai không có bà thế giới vẫn màu nắng ấy, thế giới vẫn sẽ ngọt ngào vì tình yêu bà đã lan tỏa mọi nơi. Khi tôi lớn thế giới không có bà, khi tôi lớn tình yêu bà có tôi, ngọn gió trưa ôm tôi như cái ôm của bà thật nóng nhưng cũng thật mát.
Trong nhụy hoa có trái tim nhỏ trong mọi đau khổ của cuộc đời vẫn có tình yêu bà nâng đỡ tôi, hôm ấy tôi cười nhưng nước mắt vẫn rơi, hôm ấy trái tim tôi thiếu đi một mảnh lớn. Tôi ước bài ca này sẽ vang mãi, tôi ước cái ôm của bà là suốt đời chứ không phải một khoảnh khắc.
Bà ơi! Con thương bà nhiều lắm.
Bà ơi bà nhớ không bà, hồi đấy bà nói sau cơn mưa cầu vồng sẽ xuất hiện, khi con lớn con sẽ gặp người thay bà thương con. Bà nói khi con lớn bà vẫn “ở đấy” nhưng con chẳng thấy bà đâu cả, con loay hoay tìm kiếm ấy thế mà khóe mắt con cay cay vì bà ở đây trong trái tim con. Con nhớ bà trong từng ngày mưa, trong từng ngày nắng, trong từng câu hát “À ơi…”. Bà ôm con trong từng giọt nắng, từng cơn gió thoảng qua, bà hóa thành câu ca đẹp nhất đời con.
“Tôi ước mây kia đừng trôi thời gian ngừng chạy, tôi ước tôi ngừng lớn để bà vẫn ở đây.”
© Kẹo Chanh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chúng Ta Của Sau Này, Ai Rồi Cũng Sẽ Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đợi
Thú thật với mày là bây giờ tao chẳng cảm thấy gì trong lòng cả, đau cũng không mà buồn cũng không. Tao chỉ thấy… hình như ở ngực trái tao bị khoét mất một mảng khá lớn đấy.

Vẫn là chính mình
Tôi làm gì cũng chẳng ai quan tâm, bệnh đau cũng một mình phải chịu đựng. Mọi người đâu biết rằng tôi là con người, cũng có cảm xúc và làm sao chịu đựng nổi biết bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy. Anh đã làm tôi bắt đầu thay đổi và suy nghĩ tích cực hơn.

Nếu một ngày không còn Mẹ
Nếu một ngày không còn mẹ Cơm nhà không còn nóng Cá nhà chẳng còn ngon Trong nhà không có mẹ Chỉ có gió ngoài hè.

Mất bao lâu để quên một người, và phải mất bao lâu mới có thể quên đi sự phản bội?
Một ngày, anh cầu xin cô cho anh gặp cô lần cuối, anh quỳ xuống trước mặt cô và xin lỗi. Anh xin lỗi vì anh hèn nhát, xin lỗi vì đã làm khổ cô, anh xin lỗi vì đã không thể ở bên cạnh cô được nữa. Và rồi, một tuần sau anh đi phát thiệp mời cưới.

Lời hứa cuối cùng
“Giữ lấy nhé, em cần hơn anh mà.” Anh nói rồi quay lưng bước đi dưới cơn mưa, bỏ lại cô với sự ấm áp bất ngờ len lỏi trong tim.

Thanh xuân của tôi
Cô và cậu ấy vẫn đi về cùng nhau, vẫn ngồi học cùng nhau ở cái bàn học bên cạnh cửa sổ của cô, thi thoảng vẫn cãi nhau chí choé, giận dỗi nhau như vậy. Nhưng cô không để ý là giờ mỗi lần cãi cọ nhau, cậu ấy ít đôi co với cô hơn, thường im lặng và cũng là người luôn sẽ làm lành trước với cô.

Đánh mất tình yêu
Cuộc sống như thế làm sao có hạnh phúc được hả anh? Bởi thế nên làm sao em có thể đặt niềm tin vào tình yêu được. Trên thế gian này, có mấy ai từng hạnh phúc trong tình yêu đâu. Cả những người yêu và bên nhau hơn mười năm nhưng rồi cũng chia tay.

Mùa đông không anh
Hôm nay, em một lần nữa xâm phạm kí ức của hai ta, lật từng tấm ảnh cũ, em ngắm nhìn gương mặt quen thuộc, nụ cười anh vẫn vậy, ánh mắt vẫn luôn ấm áp và những cử chỉ dịu dàng… vẫn ở đó nhưng em và anh không còn cạnh nhau nữa.

Hạnh phúc riêng của mẹ
Tại sao con lại ích kỉ không quan tâm tới cảm nhận và suy nghĩ của mẹ. Rồi con nhận ra khoảng cách giữa mẹ và con dần lớn hơn là khi mẹ quyết định đi bước nữa cùng chú ấy.

Những lời chưa kịp nói: Một mối tình tuổi trẻ
Tôi không bao giờ quên cảm giác ngày hôm ấy – vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc. Gặp gia đình cô ấy, nhìn thấy nơi cô ấy sinh ra và lớn lên, tôi như cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình, như được trở về quê hương của chính mình.