Nhật kí tuổi trẻ
2024-08-23 18:45
Tác giả: Kẹo Chanh
blogradio.vn - Tôi yêu phượng đỏ cùng những cơn mưa rào bất chợt, là tiếng mẹ gọi “Mau vào nhà nhanh không kẻo ốm”, mỗi lần nghe tiếng gọi ấy tôi đều giả vờ không nghe, cứ thế mà cùng lũ bạn tắm mưa thỏa thích, cho dù ốm đến phát sốt thì tôi vẫn bằng lòng.
***
“Hành trình vạn dặm bắt đầu từ những bước nhỏ đầu tiên, và tôi của năm 15 tuổi ấy cũng vậy”.
Tuổi trẻ có gì? Đó là câu hỏi tôi tự hỏi chính mình sau khi tôi đã trưởng thành, tất nhiên là đã qua cái độ tuổi hồn nhiên vui tươi ấy, rất nhiều năm sau khi nhìn lại tôi đều cảm thấy đó như một thước phim trôi nhanh, muốn tua lại cũng chẳng được.
Nhắc về thời thanh xuân là có vô vàng những câu chuyện có kể mãi cũng chẳng hết, mỗi thứ đọng lại trong tâm trí đều là dấu ấn khó quên của thời gian, nó có thể là cuốn nhật kí với những câu chuyện thú vị hằng ngày, hay những bài thi khó nhằn, một món ăn ngon cùng với những người bạn… hoặc có thể là mối tình đầu năm 17 tuổi.
…
Từ bé tôi đã được cho là một đứa trẻ ngỗ nghịch, tôi thích làm trái lời mọi người, bà hay gọi tôi là đứa láu cá, sau nên lớn lên nhất định rất thông minh. Mẹ tôi thì không thích điều đó cho lắm, bà hay dặn tôi là con gái nên làm thế này là con gái nên làm thế kia. Nhưng mà mẹ ơi con làm sao nghe lọt và nhớ được bài dạy của mẹ khi mà thế giới trẻ thơ của con thì ham chơi hơn là suy nghĩ.
Lúc đi học mẫu giáo tôi vô cùng ghét, tôi thể hiện sự ghét bỏ việc đi học bằng cách mỗi ngày đều bịa ra hàng nghìn lý do để từ chối đi học. Nào là hôm thì đau bụng, hôm thì đau chân, có hôm tôi còn giỡ chứng giả vở loạng choạng rồi lăn ra xỉu, và tất nhiên cái trò mèo đó của tôi không thể qua mắt bố mẹ và tôi vẫn phải đến trường. Mẹ hay đèo tôi đi học trên chiếc xe đạp nhỏ của mẹ, tôi ngồi ở sau bám chắc vào mẹ vì sợ không may sẽ ngã xuống đường, bóng dáng nhỏ bé của mẹ cứ thế mà đèo tôi qua từng chặng đường trưởng thành.
Ngày xưa đi học, trường mẫu giáo của tôi nằm ngay trong làng, nhà tôi đến trường không xa mấy, lúc đấy là giờ nghỉ trưa, đúng như cách mọi người hay gọi tôi là đứa nhóc nghich ngợm, tôi đã nảy ra cái suy nghĩ dại dột là trốn học về nhà. Kết quả là hại cô giáo phải hốt hoảng đi tìm, tất nhiên chờ tôi ở nhà là trận đòn cùng bài ca giáo huấn của mẹ.
Năm 6 tuổi lúc lần đầu bước chân vào lớp 1, thế giới của tôi mở rộng thêm đôi chút, tôi nhìn ngôi trường xa lạ cùng những người bạn không phải đám nhóc trong xóm mà tôi hay chơi khiến tôi càng hoảng sợ hơn. Mẹ nói với tôi: “Dũng cảm để trưởng thành, chẳng phải siêu anh hùng đều như vậy sao”. Khi đấy tôi không còn sợ nữa, tôi yêu dáng vẻ của cô giáo dịu hiền đã dạy tôi thời điểm đó, và điều này là thứ mà sau này tôi mới nhận ra, còn tôi của khi đấy chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán với việc học, tôi chỉ mong nhất là tiếng trống đánh ra chơi và ra về. Mỗi lần về nhà tôi lại đem ngay cuốn sách tập đọc ra, bập bẹ đánh vần từng chữ một cho bà nghe, bà ở bên cạnh luôn kiên nhẫn lắng nghe tôi đọc mặc dù nhìn những con chữ bà không thể hiểu được. Tuổi thơ tôi lớn lên với câu chuyện của bà, có thể bà tiên trong truyện cổ tích chính là người bà mà ông trời mang đến cho tôi. Tôi yêu bà yêu vô cùng, yêu làn da đầy nếp nhăn, yêu nụ cười hóm hỉnh, yêu luôn những lúc bà đứng ra che chắn cho tôi trước cây roi của mẹ.
Hồi đấy tôi mê nhất là đến hè, ôi hè có gì mà đám trẻ yêu đến thế nhỉ? Chắc có lẽ là không được đi học mà chúng nó được vui chơi thỏa thích. Đó là câu mà tôi nghe ba với mẹ nói, quả thật hạ đỏ luôn là thứ khiến chúng tôi mê mẩn, tôi yêu tiếng ve ngân vang những trưa chiều nắng, tiếng ve như khúc hát vang dội cả mùa hè. Tôi yêu phượng đỏ cùng những cơn mưa rào bất chợt, là tiếng mẹ gọi “Mau vào nhà nhanh không kẻo ốm”, mỗi lần nghe tiếng gọi ấy tôi đều giả vờ không nghe, cứ thế mà cùng lũ bạn tắm mưa thỏa thích, cho dù ốm đến phát sốt thì tôi vẫn bằng lòng.
Hồi đấy tôi vô tư lắm, hè với tôi mà nói chỉ có niềm vui thỏa thích, sau này lớn hơn một xíu tôi chợt hiểu ra hè không còn vui như trước nữa. Người ta nói mùa hè là mùa của sự chia ly và điều đó hoàn toàn đúng khi tôi 15 tuổi, đó lần đầu tôi cảm thấy sự chia xa sâu sắc của hè khiến tôi buồn đến thế. 15 tuổi chưa gọi là trưởng thành, nhưng suy nghĩ của chúng tôi khi đấy đã có nhận thức hơn. Tôi lao đầu vào học tập với mục tiêu cao cả là đỗ nguyện vọng trường mà tôi mong muốn, khoảng thời gian năm lớp 9 quá nhiều điều ấn tượng đối với tôi, đó là lần đầu tôi tham gia kì thi học sinh giỏi và có giải. Sự vui mừng từ thành tựu mà bản thân mang lại khiến tôi vô cùng thích thú, là những khi vùi đầu vào học bài, những buổi học tăng cường dày đặc trên lớp nhưng chẳng có ai buồn than vãn cả. Kì thi vào 10 với bọn tôi khi ấy quan trọng như việc nếu bỏ lỡ chúng tôi sẽ không sống được vậy, chỉ đến khi thi xong nhận được kết quả trúng tuyển bọn tôi ai nấy mới bớt căng thẳng rủ nhau đi ăn chè.
Tuổi trẻ của tôi có những điều mà mãi sau này khi nhìn lại tôi đều cảm thán thời gian trôi nhanh và đôi lúc bất giác bật cười khi nghĩ về nó. Và khiến tôi nhớ nhiều hơn có lẽ là mối tình đầu năm 17 tuổi. Tình đầu đến như thế nào nhỉ? Trong một khoảnh khắc trái tim tôi rung động đó là giây phút tôi biết yêu, biết nhớ thương một người. Mối tình đầu đẹp đẽ sâu lắng như nắng hoàng hôn buổi chiều, cậu ấy từng là thanh xuân của tôi, cũng từng là thứ mang cho tôi nhiều chấp niệm nhất. Ba mẹ tôi hay bảo con nít cấm được yêu đương, nhưng tôi lại thấy chẳng có mấy ai nghe lời khuyên đó cả. Thời đi học ai cũng có ít nhất một người khiến mình thầm thương trộm nhớ, tôi yêu cậu ấy và cậu ấy cũng yêu tôi, đó là điều đẹp đẽ nhất. Chiếc vòng tay cậu đan tặng vẫn là thứ tôi luôn cất giữ cẩn thận nhất, dáng vẻ nhút nhát của cậu khi lần đầu cầm tay tôi vẫn là thứ khiến tôi khó quên. Sau này khi nhìn lại tôi vẫn luôn nghĩ: “Thì ra từng có người ở trong tim mình như vậy”.
18 tuổi tôi mang đầy sự nhiệt huyết cho tương lai phía trước, tôi không tiếc tuổi trẻ càng không sợ vấp ngã, tôi chỉ sợ bản thân không dũng cảm đối mặt với khó khăn. Năm 18 tuổi có hai con người cùng nhịp đập trái tim hẹn ước cùng nhau ở tương lai dài phía trước… và đó là lúc tôi chợt nhận ra thanh xuân chỉ cần cố gắng, tất cả đều không hối hận.
"Tuổi trẻ là những bước đi đầu tiên luôn có sự vấp ngã để trưởng thành".
© Kẹo Chanh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mong Bạn Luôn Dịu Dàng Với Chính Mình | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu