Một người bình thường thì sống được bao lâu?
2024-07-13 17:05
Tác giả: Theelamp
blogradio.vn - Tôi lại nhìn lại bản thân, suy nghĩ thử mình có cái gì nổi trội không? Tôi chán làm người bình thường... tôi bắt đầu sợ tôi bình thường quá một ngày nào đó sẽ không còn ai nhớ đến tôi nữa.
***
Xin chào mọi người, tôi là một người bình thường. Một cô gái bình thường có ngoại hình bình thường. Giới thiệu nhanh qua, tôi là một cô sinh viên chuẩn bị ra trường với sự mông lung về cuộc sống. 22 năm trên cuộc đời, tôi tự hỏi một con người bình thường thì có thể tồn tại được bao lâu nhỉ?
Tôi sinh ra vào một ngày tháng 2, thời điểm đó vẫn còn se se lạnh. Mẹ tôi bảo thế...
Khi tôi sinh ra và lớn lên được một chút, Miền Trung bão lũ liên miên. Ở trong căn nhà nhỏ xíu, có chút dột dột, tôi vẫn ngồi thơ thẩn nhìn về đám rau muống bị ngập nước mưa trước nhà. Tuy ở trong căn nhà nhỏ xíu, không được khá giả, nhưng trộm vía tôi lúc nào cũng được mọi người khen là giỏi ngoan. Tôi cũng không phủ nhận về điều đó, vì cấp một tôi học rất giỏi.
Nhưng đến khi căn nhà nhỏ được chuyển thành căn nhà cấp bốn cứng cáp hơn, cũng là lúc tôi vào cấp hai. Tiếp xúc những thứ mới mẻ từ bên ngoài, tôi bỗng nhận ra mình bình thường đến lạ. Bạn bè cùng lứa ai cũng có một lĩnh vực giỏi giang nhất định. Đứa thì giỏi toán, đứa giỏi lý, đứa thì giỏi văn, đứa thì giỏi anh. Còn tôi mọi thứ đối với tôi đều bình bình. Nhìn bảng điểm từ trên xuống dưới chỉ giao động ở 7- 8 điểm khiến tôi phải nhíu mày.
Khi tôi học cấp ba, gặp được tình yêu học trò đầy mơ mộng như người khác. Cũng đã cố gắng theo đuổi, nhưng đổi lại kết quả bằng 0. Tôi lại nhìn lại bản thân, suy nghĩ thử mình có cái gì nổi trội không? Tôi chán làm người bình thường... tôi bắt đầu sợ tôi bình thường quá một ngày nào đó sẽ không còn ai nhớ đến tôi nữa.
Vẫn nắm trong tay bảng điểm không giỏi không yếu, cứ là khá. Tôi cố hết sức, nhưng ba năm cấp ba đổi lại 7.9. Nghĩ lại cũng buồn cười... nhưng điều đó thật sự khiến tôi thấy chán nản.
Khi tôi tiến vào đại học với tâm thế sẽ bắt đầu lại tất cả. Sẽ trở thành một người nổi trội một cái gì đó. Nhưng 4 năm đại học trôi qua ngoài việc có được tình yêu thời cấp ba và mối quan hệ bạn bè nhỏ thì tôi chả có cái gì nữa.
Làm bài nhóm thì tôi muốn thể hiện kỹ năng thiết kế powerpoint, nhưng khi trình chiếu lại thua so với mặt bằng chung. Làm bài luận thì vẫn được điểm khá. Đôi khi tôi ngồi nghĩ lại, bộ mình bất tài đến như vậy à? Sự bình thường khiến tôi dần tự ti.
Khi họp mặt lại nói chuyện với bạn bè cấp ba. Tôi chỉ có thể ngồi yên lặng cười gượng khi nghe họ nói chuyện về những lĩnh vực nổi trội. Người nổi trội đi đâu cũng nổi trội nhỉ. Tôi cố gắng hoà nhập nhưng rồi cũng bị đẩy xa. Đôi khi tôi còn ngu ngốc đến nỗi, trước khi đi họp mặt tôi đều đọc và học trước một vấn đề, có lúc là luật lao động, bảo hiểm,...
Người bình thường thì phải cố gắng như vậy hả?
Bây giờ tôi chuẩn bị ra trường, đến khi nộp hồ sơ vào các công ty thực tập. Tôi rất mong chờ là mình sẽ được nhận vào. Nhưng nhìn bạn bè trang lứa ai cũng đã dần dần có công ty chọn, còn tôi vẫn mãi ngồi ở màn hình nhìn vào CV của mình. Đến khi tôi đang viết những dòng này, tab còn lại của tôi vẫn đang chờ nhà tuyển dụng phản hồi.
Đến khi sắp tốt nghiệp tôi cũng không biết mình phải đi theo hướng nào. Vì tôi bình thường nên tôi đã chọn một ngành học chung chung. Trong khi bạn cùng lứa, kẻ thì đi làm chính thức, người thì đã làm intern mấy tuần. Còn tôi vẫn ngồi đợi chờ.
Người bình thường thì chậm hơn về mọi thứ hả?
Nhưng đôi khi nhìn lại, bình thường cũng tốt nhỉ? Có lẽ vậy... hoặc cũng có thể không.
Tôi nằm suy nghĩ hằng đêm. Tự hỏi, nếu mình là một người bình thường thì mình sống đến bao lâu thì tan biến nhỉ?
Một cô gái bình thường có ngoại hình bình thường, giọng nói bình thường, học vấn khá, không có bằng IELTS, TOEIC. Không có kỹ năng gì nổi trội, không học giỏi tự nhiên, không nổi trội xã hội.
Vậy mà tôi vẫn sống đấy... Có thể nói là kì tích không nhỉ?
© Theelamp - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Độc Thân Nhưng Không Cô Đơn | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Cảm ơn mẹ vì tất cả
Dù mẹ tôi có thể không hoàn hảo nhưng luôn yêu thương tôi theo cách hoàn hảo nhất. Việc tôi có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời đều nhờ có mẹ.
Những kẻ mộng mơ
Anh đổ thừa cho cà phê làm anh mất ngủ, anh quy trách nhiệm cho thời tiết khó chịu khiến anh không thể chợp mắt nhưng thực lòng anh chỉ suy nghĩ về em, về những nguyên do hai ta không còn hợp, về những gì anh đã làm, đã sai.
Thanh xuân của tôi
Cảm giác nghẹn ngào dâng lên, khiến tất cả chúng tôi đều biết rằng, dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, thì những ký ức này sẽ mãi in đậm trong trái tim.
Mây đợi ai nơi ấy
Không còn một Pha Lê áo thun trắng quần jin xanh đóng thùng hăm hở với bao nhiêu công việc xã hội, bây giờ chỉ còn một cô giáo Pha Lê dịu dàng nữ tính trong tà áo dài mỗi ngày đến lớp đến trường.
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.