Phát thanh xúc cảm của bạn !

Những em bé

2024-08-09 19:50

Tác giả: she


blogradio.vn - Chúng ta đều là những em bé được sinh ra trong một gia đình nào đó ở ngoài kia, có hoàn cảnh khác nhau, vẻ ngoài khác nhau, góc nhìn cũng khác và mọi thứ dường như không hề có sự tương đồng. Thế nhưng, bằng một cách thần kỳ nào đó, chúng ta lại có những cảm xúc đồng điệu, biết yêu biết thương biết giận và biết hờn. Bằng một cách nào đó, em bé này muốn che chở cho em bé kia. Vậy nên, tôi cũng muốn được ôm lấy các bạn, những em bé đã và đang chịu tổn thương, dù là tinh thần hay thể xác.

***

Khi nhìn ngắm thế giới này, đôi khi tôi đã tự hỏi rằng: Tại sao lại có những người sinh ra đã được sống giàu sang nhưng lại có người phải chịu khổ đến thế?

Bà ngoại của tôi thường nói: Đó là nhờ vào phúc phần của họ từ kiếp trước.

Nhưng liệu thật sự có tồn tại kiếp trước, hay chỉ là một sự may mắn ngẫu nhiên nào đó.

Rõ ràng, khi chúng ta được trao cho sinh mạng sống trên cõi đời này, ta đâu hề có quyền lựa chọn cha mẹ và gia cảnh. Cứ thế, ta đến với thế giới này sau chín tháng mười ngày ở trong bụng mẹ và cũng cứ thế ta lớn lên rồi trưởng thành trong vòng tay chăm sóc, nuôi nấng của gia đình. Đó chính là sự phát triển cơ bản của con người.

Tuy vậy, nhưng vẫn có những em bé từ nhỏ đã mồ côi, không cha không mẹ và không gia đình. Chúng nó lớn lên từ tình thương của những người xa lạ và bươn chải ngoài xã hội bằng những công việc không có tương lai. Với những lý do nào đó, cha mẹ đã không cần chúng và cũng không chào đón sự ra đời ấy. Những em bé này thật sự không có tội nhưng cũng chẳng thể trách cha mẹ chúng nó, vì biết đâu được người đó cũng chỉ là những đứa trẻ mới lớn bị người khác hãm hại mà mang trong mình một đứa trẻ khác. Suy cho cùng, những sinh mạng dù là ngoài dự định hay không thì đều đáng trân trọng và mang một ý nghĩa riêng.

Tôi đã từng thấy rất nhiều đứa nhỏ phải ra đời kiếm tiền mưu sinh như bán vé số, thổi lửa, phục vụ, phụ hồ,... mà không được đến trường tử tế. Trong khi bản thân lại được ăn ngon, mặc ấm và đi học khi còn bằng tuổi, thật sự nhiều lúc, tôi cảm thấy có lỗi nhưng đôi khi lại biết ơn vô cùng. Nhìn chúng, tôi cũng chỉ biết thương mà thôi, đâu thể làm gì khác, nhưng liệu tương lai tôi có đủ khả năng để hoàn thành giấc mơ cứu rỗi những mảnh đời ấy ra khỏi sự tối tăm của cuộc sống này không? Nếu có thể, tôi mong sao cho trái đất này sẽ không còn ai phải chịu đói, chịu lạnh nữa.

Song song đó, lại có những em bé vừa mới sinh ra đã được người người phục vụ, ăn sung mặc sướng và sống giàu sang. Đó có phải là những người mà ngoại tôi thường hay nhắc, những người kiếp trước đã tạo rất nhiều phước đức, nên kiếp này mới được như thế. Tôi không biết nữa, chỉ cảm thấy chúng thật đáng ngưỡng mộ khi có được những thứ mà người khác mong cầu, ao ước. Tuy không phải là người như họ, nhưng tôi mong những em bé ấy sẽ nhận ra và trân trọng sự may mắn đó, không cho rằng mọi thứ là hiển nhiên.

Không biết bạn là em bé như thế nào, được sinh ra trong khoảng thời gian, không gian ra sao nhưng cũng hãy yêu quý chính mình. Chúng ta được trao cho sự sống này, có lẽ mang một sứ mệnh nào đó mà bản thân chưa khám phá được.Tôi biết chứ, tôi biết không phải ai cũng may mắn có gia đình và người thân yêu thương. Nhưng tôi cũng mong bạn biết, ở ngoài kia, rồi cũng sẽ có người yêu lấy bạn dù không phải ruột thịt máu mủ. Nếu bạn đang cảm thấy đau khổ tột cùng, muốn từ bỏ tất cả rồi rời khỏi thế gian này thì tôi muốn gửi tới bạn một câu: “Với thế giới bạn chỉ là một hạt cát nhỏ bé, nhưng có thể với ai đó, bạn là cả thế giới của họ”. Mà cho dù, không là thế giới của bất kỳ ai, thì cũng hãy là cả thế giới của chính bản thân bạn.

À mà nếu bạn là một em bé giàu có thì hãy cảm ơn vì điều đó, như ngoại tôi nói, mong ở kiếp này bạn sẽ tiếp tục làm một người lương thiện, tạo nhiều phúc và giúp đỡ nhiều người. Dù không có kiếp sau, tôi vẫn chắc rằng bạn sẽ không hối hận vì đã chọn làm người như vậy, vì chí ít cả đời bạn được sống với tâm hồn thanh thản, an nhiên và khi nhắm mắt kết thúc vẫn sẽ cảm thấy vui vì mình đã sống rất tốt, rất trọn vẹn.

Còn về phần tôi, là một em bé bình thường, có một gia đình không giàu sang cũng chẳng nghèo đói, ngoại hình tạm ổn và kiến thức vẫn đang trau dồi từng này. Tôi vẫn thức dậy vào mỗi sáng, thỉnh thoảng chăm chỉ nhưng đôi lúc lại lười biếng, có lúc rất vui, có lúc lại buồn, vẫn đang đi học, chưa có việc làm ở tuổi đôi mươi. Và tôi cảm thấy biết ơn vì bản thân được sinh ra, cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa tôi sẽ không bao giờ muốn rời khỏi thế gian này. Có bao nhiêu lần đau thì tôi cũng muốn chữa lành và sống tiếp, có bao nhiêu lần thất bại thì tôi cũng sẽ làm lại và làm lại. Thật lòng mà nói, tôi muốn đấu tranh vì chính mình và những người yêu thương tôi, vì tôi cũng thương họ. Từ tận đáy lòng, tôi rất yêu cuộc sống này.

Chúng ta đều là những em bé được sinh ra trong một gia đình nào đó ở ngoài kia, có hoàn cảnh khác nhau, vẻ ngoài khác nhau, góc nhìn cũng khác và mọi thứ dường như không hề có sự tương đồng. Thế nhưng, bằng một cách thần kỳ nào đó, chúng ta lại có những cảm xúc đồng điệu, biết yêu biết thương biết giận và biết hờn. Bằng một cách nào đó, em bé này muốn che chở cho em bé kia. Vậy nên, tôi cũng muốn được ôm lấy các bạn, những em bé đã và đang chịu tổn thương, dù là tinh thần hay thể xác.

Thật ra, dù là giàu hay nghèo, chúng ta đều có những âu lo và nỗi buồn của riêng mình. Ta không thể hiểu những khổ đau của người khác và ngược lại, chỉ bản thân mới có thể hiểu vấn đề của chính mình. Bạn đâu thể biết được đứa trẻ móc túi ở ngoài đường kia, có thể đang đấu tranh để giành lấy sự sống của người thân nó, đâu thể biết được đứa trẻ nhà giàu đang áp lực học hành và muốn từ bỏ cuộc đời chỉ vì gia cảnh hơn người, đâu thể biết được người đang ngồi trên chiếc ghế giám đốc lại có thể đang cô đơn vì không ai đến với họ bằng tình yêu chân thành,... Suy cho cùng, có những thứ mà cả đời ta không thể biết được.

Thế nên là, chúng ta hãy học cách thấu hiểu và chấp nhận mọi thứ, mọi người xung quanh mình. Đừng chỉ nhìn thấy bản thân, chúng ta có nỗi đau không giống nhau nhưng lại đều muốn được hạnh phúc. Đều là những em bé có tổn thương, ta hãy yêu thương và chữa lành nhau để rồi cùng nhau trở thành những em bé vui vẻ.

Chắc hẳn bạn đã từng nghe đâu đó rằng: “Ta không được chọn nơi mình sinh ra nhưng được lựa chọn cách mình sẽ sống” và câu nói này rất đúng và thực tế. Quả thật, chúng ta đâu có quyền quyết định cha mẹ và gia đình của mình nhưng tương lai và cuộc đời lại nằm hoàn toàn trong tay của ta. Nếu muốn giàu có, hãy thay đổi bản thân, cố gắng và phấn đầu từng ngày, từng giờ, có thất bại cũng vẫn đứng lên và đi tiếp đến khi đạt được mục tiêu, đừng nản lòng, càng đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh. Chúng ta sinh ra trong một gia đình không khá giả, đó không phải là lỗi của ta, nhưng nếu vẫn cứ đứng im và chết chìm ở đó thì không thể trách được ai khác.

Lời cuối cùng, tôi muốn nhắc nhở các bạn rằng đôi khi còn được sống trên đời đã là một điều rất hạnh phúc rồi. Đừng vì bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì mà nghĩ đến cái chết, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Sẽ có những điều ta không thể thay đổi được thì phải học cách chấp nhận và buông bỏ, để thời gian giải quyết mọi thứ. Chúc những em bé sẽ mỉm cười nhiều hơn và yêu lấy cuộc sống này.

© she - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Em Đã Buông Tay Anh Rồi | Radio Tâm Sự

she

Đứa trẻ chưa biết gì về tình yêu nhưng lại khao khát yêu một người đến hết cuộc đời.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.

Bình dị hoa sen

Bình dị hoa sen

Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.

Can trường

Can trường

Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ Em ở dưới nông thôn Tóc tai thêm bề bộn Hương lúa nhạt trong hồn

Hạnh phúc buồn

Hạnh phúc buồn

Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.

Điều đúng đắn

Điều đúng đắn

Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.

Kí ức tuổi thơ

Kí ức tuổi thơ

Những tiếng khóc òa chạy về nhà thay đồ thật nhanh rồi dặt dẹo nằm sấp lên bộ ngựa hay bộ vạt để chờ hỏi tội. Trẻ quê chúng tôi ai không lớn lên như vậy xem như mất đi một miền ký ức thú vị.

Hoà bình đẹp lắm

Hoà bình đẹp lắm

Hoà bình hôm nay mới đẹp làm sao Nắng rực rỡ vàng tươi trên ruộng lúa Tiếng trẻ thơ ê a vui ca múa Làng quê ta rộn rã bước vào mùa.

back to top