Chạm tay vào hè
2024-06-02 16:02
Tác giả:
Leaf
Blog Radio - Chạm vào hè, tôi chạm vào chàng, chạm vào con tim nóng hổi đủ nóng cho cả con tim tôi. Tôi chạm vào chàng bằng mảnh lá mỏng tang rơi đậu trên vai, bằng cái nắng xuyên mảng da gợi mở từng mạch máu đỏ hỏn và ngâm bàn tay mình vào làn nước trong xanh tích tụ từ giọt nước mắt của ngày hè.
Tháng 5 nhích dần trong tiếng ve kêu inh ỏi ngày đêm. Không khi nào tôi không nghe thấy tiếng ve, ngay cả khi người đang thiu thiu ngủ, yên vị trên giường sau một ngày dài trầy trật trước cái nắng oi bức của những trưa hè trên mảnh đất thành thị. Hè đến theo cách đó, đột ngột không báo trước, nó đến với một sáng thức dậy bỗng thấy cây phượng trước nhà đã đỏ cả một đường từ khi nào, là khi tiếng ve bất chợt bật lên, và lòng dừng lại một khắc “ A, hè về rồi “.
Hè về, mẹ tôi lại còm cõi sau sân nhà bổ sầu riêng, hái chôm chôm và trèo đủ cao để ngắt những trái bơ còn xanh mà theo lời mẹ: “Con mang theo để vài hôm vừa chín ăn cho ngon”. Hè cũng mang đến những buổi trưa hè tôi cùng mẹ ngồi trước dãy hiên nhà, mẹ ngồi nghe tôi kể những mẩu chuyện lặt vặt góp nhặt nơi phố thị thành, lặng nhìn người con của mẹ với đôi tay luôn không bao giờ quên bóc tách từng lớp vỏ chôm chôm và đôi mắt đến giờ vẫn chưa thực sự thôi nhìn vào tôi hẳn.
Tôi nhớ mẹ tôi, và nhớ quê tôi mỗi dịp hè về. Dù cái nắng ở quê không năm nào dịu cả, và có lẽ cái oi đủ có thể khiến tôi say trên con đường về . Nhưng khi nắng dần gắt và hơi đất của những cơn mưa bất chợt xộc vào sống mũi, hiện hữu rõ dần trong tâm tưởng tôi dáng hình thân thuộc của người mẹ dãi dầu nắng trưa, với đôi ủng luôn ngấm đầy đất bùn và chiếc nón lá sờn rách bao đời kề cặp cùng mẹ đi xuyên qua những ngày mưa và cả những mùa nắng trên mảnh đất miền Nam này. Hè nó làm tôi say, hay mũi tôi cay mỗi khi nhìn vào dòng ghi chú tôi viết trên điện thoại, ngày về luôn là ngày bận và tôi luôn ghét bản thân dập tắt đi những tơ tưởng của mẹ bởi cuộc gọi về “ Hè này con không về mẹ à, có lẽ đến Tết con mới về được. Bận quá mà…”.

Sống trên đất Sài thành, Sài thành nuôi tôi lớn sau những sai lầm, dạy tôi trưởng thành từ những tổn thương. Sài Gòn khắc nghiệt là thế đấy, nhưng Sài Gòn của mùa hè, lại là một mảnh đất khác nơi tôi dựa vào khi nỗi nhớ chốn hương hỏa nhâm nhấp trong lòng. Nó gột rửa lòng tôi bằng những cơn mưa rào khuây khỏa, lách tách từng giọt trời trên những dải cầu vồng chói sáng và xua đi mây mù bão lòng bằng cơn gió chiều nhè nhẹ vuốt qua, thổi bay cả những hỗn độn còn vương để kịp khiến tôi phải ngước nhìn trước làn hoa phượng đỏ khiêu vũ trong nền trời nắng hạ. Phượng đỏ thắm lan đến cả gò má của người thiếu nữ, trên đuôi áo dài phảng phất một thời sinh viên thơ ngây nhẹ nhàng. Tôi thích nhìn làn gió hè đẩy đưa cái nắm tay nhau còn bẽn lẽn, nụ hôn gió trao vội ngày bế giảng cùng dòng lưu bút với sắc đỏ loài hoa phượng vĩ.
Thời sinh viên mà tôi đang có, trân trọng mùa hè biết bao nhiêu, cái mùa khởi đầu mà cũng là chia ly, bịn rịn trong lời chào cuối cùng đôi bạn dành cho nhau phút xa trường nhưng nụ cười luôn thắm trên môi trước giây phút ngã rẽ tương lai khởi chào. Hè luôn là một phần tươi đẹp nhất trong kí ức của một người, là mùa hè của tuổi trẻ bất tận và mùa để mỗi năm khi thấy cánh phượng lả tả rơi, lòng lại nôn nao thứ xúc cảm khó có hai lần của mùa hè năm 17 xuân xanh.
Tôi yêu mùa hè bởi những gì nó thuộc về, kể cả cái nóng đủ khiến tấm lưng của bất kể người nào cũng phải lấm tấm mồ hôi, yêu cả tiếng dế chiều thanh tịnh và những con đường hè rơi rụng đâu đó cánh phượng đỏ hay một chiều bằng lăng rụng tím vườn. Bởi hè là nửa chặng đường của một năm, là đâu đó giữa một chiều mưa lạnh hay một trưa chờ đợi cho cái nắng bớt gắt, mình bỗng nghĩ về những thăng trầm và hân hoan trong suốt nửa năm qua, và nhận ra thời gian nhanh quá đỗi, mình đã làm được gì và đã sống thật sự như lời chúc đêm giao thừa giây phút chuyển giao ?
Hè năm nay tôi neo mình trên mảnh đất này, dù thân thuộc đâu thể bằng quê cha đất mẹ, nhưng là người tình ủi an bao đêm đẫm lệ trên gối. Bởi trong những đêm dài tịch mịch, chính hè ru tôi bằng tiếng ca loài ếch ẩm ương mùa mưa rơi nặng hạt, để mộng về miền kí ức xa xưa, thuở nhỏ và mùa hè vẫn còn là cái cớ để vòi vĩnh một cây kem ốc quế, một chuyến đi chơi biển và những ngày ngâm mình dưới làn mưa, tinh nghịch nhảy từng vũng nước với đám bạn thiếu thời. Tôi coi đó là món quà khi tâm tư trong lòng không còn là những vụn vặt mấy mươi năm trước. Những hồi tưởng đong đưa trong những đêm chập chờn với cái nóng Sài Gòn, tôi trân quý và yêu hết mọi sự, nó gợi tôi về những mùa hè khi nắng vàng hơn và cây lá xanh hơn, và tôi - chưa biết quá nhiều điều và chưa đau quá nhiều lần trong đời.
Hè đã đến và ủi an tôi như thế đấy, như chàng trai lần đầu biết yêu còn nhiều vụng về bất cẩn. Lắm lúc, chàng khiến tôi khó chịu bởi sức nóng người chàng vô tình tỏa ra, nhưng chàng lại biết cách xoa dịu tôi bằng giọt nước mắt chân thật của một chàng trai đang học cách không làm tổn thương người con gái của mình, để lòng tôi dịu lại và nhận ra tình chàng bởi những loài hoa chàng gieo trồng từ những giọt mưa và cả sức nóng của bầu trời hạ trong xanh - nơi lòng chàng ấp ủ suốt bao mùa trôi qua để được tỏ bày bằng những cánh hoa khi sắc hè thả rông dưới nhân gian đất trời. Làm sao tôi có thể quên được sắc hương của cánh hoa hồng diễm lệ, ánh vàng của loài hướng dương luôn hướng về ánh nắng mặt trời cao xa và bụi hoa giấy lả lơi trước cơn gió hè bẽn lẽn rơi rụng như nàng thiếu nữ lỡ vương phải ánh mắt của người mình thương thầm. Tôi muốn chạm vào chàng, muốn gửi cho chàng đôi ba dòng sâu thẳm từ đáy con tim, rằng hè đã cưu mang và xoa dịu lòng tôi đến ngần nào, dù vô tình hay hữu ý, chàng đã luôn bên tôi và làm tôi sống theo cách của riêng chàng, theo tiếng mưa rả rích, tiếng cười đùa của thời bé dại và tiếng ve bao năm chưa từng đổi thay.
Chạm vào hè, tôi chạm vào chàng, chạm vào con tim nóng hổi đủ nóng cho cả con tim tôi. Tôi chạm vào chàng bằng mảnh lá mỏng tang rơi đậu trên vai, bằng cái nắng xuyên mảng da gợi mở từng mạch máu đỏ hỏn và ngâm bàn tay mình vào làn nước trong xanh tích tụ từ giọt nước mắt của ngày hè.
Hè đã dần đến, và tôi học cách yêu, yêu lấy tôi như cách hè yêu tôi và chạm vào hè như cách hè ôm lấy tôi.
@ Blog Radio - Leaf
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Năm tháng ấy và chúng ta
Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.
Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý
Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.
Định mệnh của em
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

