Chạm tay vào hè
2024-06-02 16:02
Tác giả: Leaf
Blog Radio - Chạm vào hè, tôi chạm vào chàng, chạm vào con tim nóng hổi đủ nóng cho cả con tim tôi. Tôi chạm vào chàng bằng mảnh lá mỏng tang rơi đậu trên vai, bằng cái nắng xuyên mảng da gợi mở từng mạch máu đỏ hỏn và ngâm bàn tay mình vào làn nước trong xanh tích tụ từ giọt nước mắt của ngày hè.
Tháng 5 nhích dần trong tiếng ve kêu inh ỏi ngày đêm. Không khi nào tôi không nghe thấy tiếng ve, ngay cả khi người đang thiu thiu ngủ, yên vị trên giường sau một ngày dài trầy trật trước cái nắng oi bức của những trưa hè trên mảnh đất thành thị. Hè đến theo cách đó, đột ngột không báo trước, nó đến với một sáng thức dậy bỗng thấy cây phượng trước nhà đã đỏ cả một đường từ khi nào, là khi tiếng ve bất chợt bật lên, và lòng dừng lại một khắc “ A, hè về rồi “.
Hè về, mẹ tôi lại còm cõi sau sân nhà bổ sầu riêng, hái chôm chôm và trèo đủ cao để ngắt những trái bơ còn xanh mà theo lời mẹ: “Con mang theo để vài hôm vừa chín ăn cho ngon”. Hè cũng mang đến những buổi trưa hè tôi cùng mẹ ngồi trước dãy hiên nhà, mẹ ngồi nghe tôi kể những mẩu chuyện lặt vặt góp nhặt nơi phố thị thành, lặng nhìn người con của mẹ với đôi tay luôn không bao giờ quên bóc tách từng lớp vỏ chôm chôm và đôi mắt đến giờ vẫn chưa thực sự thôi nhìn vào tôi hẳn.
Tôi nhớ mẹ tôi, và nhớ quê tôi mỗi dịp hè về. Dù cái nắng ở quê không năm nào dịu cả, và có lẽ cái oi đủ có thể khiến tôi say trên con đường về . Nhưng khi nắng dần gắt và hơi đất của những cơn mưa bất chợt xộc vào sống mũi, hiện hữu rõ dần trong tâm tưởng tôi dáng hình thân thuộc của người mẹ dãi dầu nắng trưa, với đôi ủng luôn ngấm đầy đất bùn và chiếc nón lá sờn rách bao đời kề cặp cùng mẹ đi xuyên qua những ngày mưa và cả những mùa nắng trên mảnh đất miền Nam này. Hè nó làm tôi say, hay mũi tôi cay mỗi khi nhìn vào dòng ghi chú tôi viết trên điện thoại, ngày về luôn là ngày bận và tôi luôn ghét bản thân dập tắt đi những tơ tưởng của mẹ bởi cuộc gọi về “ Hè này con không về mẹ à, có lẽ đến Tết con mới về được. Bận quá mà…”.
Sống trên đất Sài thành, Sài thành nuôi tôi lớn sau những sai lầm, dạy tôi trưởng thành từ những tổn thương. Sài Gòn khắc nghiệt là thế đấy, nhưng Sài Gòn của mùa hè, lại là một mảnh đất khác nơi tôi dựa vào khi nỗi nhớ chốn hương hỏa nhâm nhấp trong lòng. Nó gột rửa lòng tôi bằng những cơn mưa rào khuây khỏa, lách tách từng giọt trời trên những dải cầu vồng chói sáng và xua đi mây mù bão lòng bằng cơn gió chiều nhè nhẹ vuốt qua, thổi bay cả những hỗn độn còn vương để kịp khiến tôi phải ngước nhìn trước làn hoa phượng đỏ khiêu vũ trong nền trời nắng hạ. Phượng đỏ thắm lan đến cả gò má của người thiếu nữ, trên đuôi áo dài phảng phất một thời sinh viên thơ ngây nhẹ nhàng. Tôi thích nhìn làn gió hè đẩy đưa cái nắm tay nhau còn bẽn lẽn, nụ hôn gió trao vội ngày bế giảng cùng dòng lưu bút với sắc đỏ loài hoa phượng vĩ.
Thời sinh viên mà tôi đang có, trân trọng mùa hè biết bao nhiêu, cái mùa khởi đầu mà cũng là chia ly, bịn rịn trong lời chào cuối cùng đôi bạn dành cho nhau phút xa trường nhưng nụ cười luôn thắm trên môi trước giây phút ngã rẽ tương lai khởi chào. Hè luôn là một phần tươi đẹp nhất trong kí ức của một người, là mùa hè của tuổi trẻ bất tận và mùa để mỗi năm khi thấy cánh phượng lả tả rơi, lòng lại nôn nao thứ xúc cảm khó có hai lần của mùa hè năm 17 xuân xanh.
Tôi yêu mùa hè bởi những gì nó thuộc về, kể cả cái nóng đủ khiến tấm lưng của bất kể người nào cũng phải lấm tấm mồ hôi, yêu cả tiếng dế chiều thanh tịnh và những con đường hè rơi rụng đâu đó cánh phượng đỏ hay một chiều bằng lăng rụng tím vườn. Bởi hè là nửa chặng đường của một năm, là đâu đó giữa một chiều mưa lạnh hay một trưa chờ đợi cho cái nắng bớt gắt, mình bỗng nghĩ về những thăng trầm và hân hoan trong suốt nửa năm qua, và nhận ra thời gian nhanh quá đỗi, mình đã làm được gì và đã sống thật sự như lời chúc đêm giao thừa giây phút chuyển giao ?
Hè năm nay tôi neo mình trên mảnh đất này, dù thân thuộc đâu thể bằng quê cha đất mẹ, nhưng là người tình ủi an bao đêm đẫm lệ trên gối. Bởi trong những đêm dài tịch mịch, chính hè ru tôi bằng tiếng ca loài ếch ẩm ương mùa mưa rơi nặng hạt, để mộng về miền kí ức xa xưa, thuở nhỏ và mùa hè vẫn còn là cái cớ để vòi vĩnh một cây kem ốc quế, một chuyến đi chơi biển và những ngày ngâm mình dưới làn mưa, tinh nghịch nhảy từng vũng nước với đám bạn thiếu thời. Tôi coi đó là món quà khi tâm tư trong lòng không còn là những vụn vặt mấy mươi năm trước. Những hồi tưởng đong đưa trong những đêm chập chờn với cái nóng Sài Gòn, tôi trân quý và yêu hết mọi sự, nó gợi tôi về những mùa hè khi nắng vàng hơn và cây lá xanh hơn, và tôi - chưa biết quá nhiều điều và chưa đau quá nhiều lần trong đời.
Hè đã đến và ủi an tôi như thế đấy, như chàng trai lần đầu biết yêu còn nhiều vụng về bất cẩn. Lắm lúc, chàng khiến tôi khó chịu bởi sức nóng người chàng vô tình tỏa ra, nhưng chàng lại biết cách xoa dịu tôi bằng giọt nước mắt chân thật của một chàng trai đang học cách không làm tổn thương người con gái của mình, để lòng tôi dịu lại và nhận ra tình chàng bởi những loài hoa chàng gieo trồng từ những giọt mưa và cả sức nóng của bầu trời hạ trong xanh - nơi lòng chàng ấp ủ suốt bao mùa trôi qua để được tỏ bày bằng những cánh hoa khi sắc hè thả rông dưới nhân gian đất trời. Làm sao tôi có thể quên được sắc hương của cánh hoa hồng diễm lệ, ánh vàng của loài hướng dương luôn hướng về ánh nắng mặt trời cao xa và bụi hoa giấy lả lơi trước cơn gió hè bẽn lẽn rơi rụng như nàng thiếu nữ lỡ vương phải ánh mắt của người mình thương thầm. Tôi muốn chạm vào chàng, muốn gửi cho chàng đôi ba dòng sâu thẳm từ đáy con tim, rằng hè đã cưu mang và xoa dịu lòng tôi đến ngần nào, dù vô tình hay hữu ý, chàng đã luôn bên tôi và làm tôi sống theo cách của riêng chàng, theo tiếng mưa rả rích, tiếng cười đùa của thời bé dại và tiếng ve bao năm chưa từng đổi thay.
Chạm vào hè, tôi chạm vào chàng, chạm vào con tim nóng hổi đủ nóng cho cả con tim tôi. Tôi chạm vào chàng bằng mảnh lá mỏng tang rơi đậu trên vai, bằng cái nắng xuyên mảng da gợi mở từng mạch máu đỏ hỏn và ngâm bàn tay mình vào làn nước trong xanh tích tụ từ giọt nước mắt của ngày hè.
Hè đã dần đến, và tôi học cách yêu, yêu lấy tôi như cách hè yêu tôi và chạm vào hè như cách hè ôm lấy tôi.
@ Blog Radio - Leaf
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hạnh phúc là không... nghĩ nhiều
"Overthinking" là một hội chứng tâm lý suy nghĩ quá mức và có thể dẫn đến trầm cảm. Đôi khi, hạnh phúc của một cuộc hôn nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng khi ta cưới một người… overthinking, nhìn đâu cũng ra lo lắng!
Khi em học cách được yêu thương (Phần 2)
Cô đã từng nghĩ rằng mình không thể tin tưởng vào ai, rằng mình không thể dễ dàng mở lòng. Nhưng ánh mắt của Hoàng, với sự kiên định và chân thành, khiến tất cả những nỗi sợ hãi trong cô dường như tan biến.
Khi em học cách được yêu thương (Phần 1)
Thư nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng, cảm giác ấm áp từ tay anh truyền vào tim cô, và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng mối quan hệ của họ không còn đơn thuần là những mối quan tâm vặt vãnh. Nó là điều gì đó sâu sắc hơn, mạnh mẽ hơn, đủ để cả hai cùng bước tiếp trong cuộc đời này.
Sống chậm tí để thấy đời an yên
"Treat people with kindness" (đối xử với mọi người bằng sự tử tế) và " hãy đối xử với người khác theo cái cách mà bạn muốn được đối xử" là 2 châm ngôn sống mà mình luôn theo đuổi.
Đi đến nơi mình thích, làm những điều mình vui
“Nỗi buồn và sự khổ đau không giết chết được ta. Nhưng bản thân ta sẽ chết dần chết mòn, thậm chí tìm đến điều dại dột vì tự đẩy mình chết chìm trong đau khổ”, chị Hà Thị Hương * (54 tuổi, kinh doanh ngành làm đẹp) chia sẻ.
Kẹo ngọt vị gừng
Anh biết không, nhờ người cũ em đã rút ra được hai điều: Điều thứ nhất đó là anh có thể dùng lời nói, cử chỉ, hành động đối tốt với tất cả mọi người và thế gian này sẽ dịu dàng với anh. Nhưng anh tuyệt đối không được "sử dụng" đến trái tim mình để làm điều đó!
Biết nhiều hay là cần biết?
Mỗi con người chỉ có một trí óc và trí óc đó chỉ có một dung lượng giới hạn nhất định, không một người hiểu biết xuất chúng nào lại khẳng định rằng mình đã làm chủ được một nửa kho kiến thức khổng lồ của nhân loại.
Mãi nhớ về cha
Trọn cuộc đời này con mãi nhớ về cha Nhưng ít viết ra vì sợ thành sáo rỗng Hình ảnh cha theo con từ bé bỏng Đến bây giờ ký ức vẫn vẹn nguyên.
Lạc đường
Trong vô vàn những khoảnh khắc lướt ngang trong đời, gặp anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban tặng tôi, chàng trai với đôi mắt cười ấy là người tôi thương anh đã mang ánh sáng đến bên tôi những ngày tăm tối nhất. Có lẽ tình yêu qua những con chữ này không đủ để nói lên tình yêu mà anh dành cho tôi, bởi những điều đẹp đẽ nhất khó mà có thể diễn tả được dưới bất kì hình thức gì.
Một người, hai cuộc sống
Chỉ ở nơi người người đều đeo mặt nạ họ mới dám thỏa sức vùng vẫy và nhiệt thành tung hô nhau, chỉ có cuộc sống “ảo” mới cho học cảm giác được an toàn, được công nhận và được tồn tại.