Những cánh hoa tàn
2024-07-13 15:35
Tác giả: Bear020
blogradio.vn - Anh nhớ Lan từng ngày, từng giờ. Dù họ vẫn liên lạc qua điện thoại, nhưng khoảng cách địa lý và thời gian làm cho tình yêu của họ gặp nhiều thử thách. Có những lúc Hải cảm thấy bất lực và cô đơn, nhưng anh luôn tin rằng tình yêu của họ sẽ vượt qua tất cả.
***
Tại một thành phố nhỏ nằm ven biển, có một quán cà phê tên là "Hương Biển". Quán cà phê này nổi tiếng với không gian ấm cúng, những ly cà phê thơm lừng và những cánh hoa bỉ ngạn trang trí khắp nơi. Chính tại nơi đây, câu chuyện tình yêu giữa Hải và Lan bắt đầu.
Hải là một chàng trai trẻ, làm việc trong lĩnh vực thiết kế đồ họa. Anh có thói quen ghé qua "Hương Biển" mỗi buổi sáng để thưởng thức ly cà phê và tìm cảm hứng cho công việc. Lan là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, làm việc tại quán cà phê này. Mỗi buổi sáng, Lan luôn chăm chỉ chuẩn bị những ly cà phê thơm ngon và trang trí quán bằng những cánh hoa bỉ ngạn.
Một buổi sáng, khi Hải bước vào quán, anh bị cuốn hút bởi nụ cười rạng rỡ của Lan khi cô chào đón khách. Ánh mắt của họ gặp nhau, và trong khoảnh khắc đó, một điều gì đó kỳ diệu đã xảy ra. Hải cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, và anh quyết định ngồi lại lâu hơn bình thường để có thể ngắm nhìn Lan.
Lan bước tới với nụ cười nhẹ nhàng.
- Chào anh, anh dùng gì hôm nay? - cô hỏi, ánh mắt sáng rực nhưng lại có chút gì đó xa xăm.
- Cho anh một ly cà phê đen, như mọi khi nhé. - Hải đáp, lòng như muốn dừng lại mãi mãi trong khoảnh khắc ấy.
Lan mỉm cười, ghi nhớ đơn hàng và quay đi. Hải dõi theo từng bước chân của cô, cảm nhận một cảm giác kỳ lạ nhưng ấm áp lan tỏa trong lòng. Quán cà phê ấy, với ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, trở thành nơi bắt đầu của một mối tình đầy bi thương.
Ngày qua ngày, Hải và Lan dần trở nên quen thuộc hơn với nhau. Họ thường trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, về sở thích và ước mơ của mình. Hải bắt đầu nhận ra rằng mỗi lần gặp Lan, anh cảm thấy cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn.
Một ngày nọ, Hải quyết định thể hiện tình cảm của mình bằng cách tặng Lan một bó hoa bỉ ngạn - loài hoa mà Lan yêu thích nhất. Khi nhận bó hoa từ Hải, Lan cảm thấy tim mình như đập loạn nhịp. Cô nhận ra rằng mình cũng đã có tình cảm đặc biệt với Hải từ lúc nào không hay.
Lan nhẹ nhàng nhận bó hoa từ Hải, mắt cô long lanh như chứa đựng cả đại dương.
- Cảm ơn anh, em rất thích. Hoa bỉ ngạn tượng trưng cho sự gặp gỡ và chia ly, nhưng cũng thật đẹp phải không?
Hải cười, cảm thấy lòng mình ấm áp.
- Anh tin rằng dù có là gặp gỡ hay chia ly, khoảnh khắc bên nhau vẫn là điều quý giá nhất.
Buổi chiều hôm đó, Hải mời Lan đi dạo dọc bờ biển. Ánh hoàng hôn rực rỡ phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Họ bước đi bên nhau, trò chuyện và cười đùa, cảm nhận sự gần gũi và thấu hiểu lẫn nhau. Hải kể về ước mơ mở một công ty thiết kế của mình, còn Lan chia sẻ về những giấc mơ tuổi thơ mà cô đã từng ấp ủ.
Tình yêu giữa Hải và Lan phát triển nhanh chóng, nhưng không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Một ngày, Lan nhận được tin mẹ cô bị bệnh nặng ở quê nhà. Cô phải rời thành phố để về chăm sóc mẹ. Trước khi đi, Lan gặp Hải và nói lời tạm biệt, hứa rằng cô sẽ quay trở lại khi mọi chuyện ổn thỏa.
Hải cảm thấy như mất đi một phần quan trọng trong cuộc sống. Anh nhớ Lan từng ngày, từng giờ. Dù họ vẫn liên lạc qua điện thoại, nhưng khoảng cách địa lý và thời gian làm cho tình yêu của họ gặp nhiều thử thách. Có những lúc Hải cảm thấy bất lực và cô đơn, nhưng anh luôn tin rằng tình yêu của họ sẽ vượt qua tất cả.
Lan hứa sẽ gọi điện mỗi ngày, nhưng thời gian trôi qua, những cuộc gọi dần trở nên ngắn ngủi và thưa thớt. Lan phải chăm sóc mẹ ngày đêm, còn Hải thì chìm đắm trong công việc để cố gắng lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Sau nhiều tháng trời chăm sóc mẹ, Lan cuối cùng cũng có thể quay trở lại thành phố. Ngày cô trở về, Hải đã đứng chờ ở bến xe, với bó hoa bỉ ngạn trên tay. Khi thấy Lan bước xuống xe, Hải cảm thấy như mình đang sống lại. Họ ôm chầm lấy nhau, nước mắt rơi nhưng nụ cười vẫn nở trên môi.
Từ đó, Hải và Lan quyết định không để bất kỳ điều gì chia cắt họ nữa. Họ cùng nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc, mở một quán cà phê nhỏ ven biển, nơi họ có thể làm việc cùng nhau và chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào.
Hải và Lan cùng nhau trang trí quán, đặt những cánh hoa bỉ ngạn ở những góc nhỏ, tạo nên không gian lãng mạn và ấm cúng. Quán cà phê trở thành nơi họ gửi gắm tình yêu và hy vọng.
Tuy nhiên, cuộc sống không bao giờ dễ dàng. Một ngày nọ, Hải nhận được một lời đề nghị công việc từ một công ty lớn ở nước ngoài. Đây là cơ hội không thể bỏ lỡ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc Hải phải xa Lan trong một thời gian dài.
Lan cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, khuyến khích Hải nhận lời và theo đuổi ước mơ của mình.
- Anh phải đi. Đó là cơ hội tốt cho tương lai của anh. Em sẽ chờ anh trở về. - Lan nói, dù lòng cô đau như cắt.
Hải do dự, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Anh hứa sẽ trở về sớm nhất có thể và họ sẽ lại bên nhau. Những ngày cuối cùng trước khi Hải đi, họ cố gắng tận hưởng từng khoảnh khắc bên nhau, đi dạo trên bờ biển, trò chuyện và ngắm hoàng hôn.
Trước khi lên máy bay, Hải ôm Lan thật chặt.
- Anh sẽ trở về nhanh thôi, Lan à. Hãy chờ anh nhé.
Lan gật đầu, nước mắt lăn dài trên má.
- Em sẽ chờ. Em yêu anh, Hải.
Khoảng cách địa lý và thời gian chênh lệch trở thành thử thách lớn nhất cho tình yêu của Hải và Lan. Họ cố gắng giữ liên lạc qua những cuộc gọi video và tin nhắn, nhưng dần dần, công việc bận rộn và những khó khăn trong cuộc sống làm cho những cuộc trò chuyện trở nên thưa thớt.
Lan cảm thấy cô đơn và trống trải, còn Hải thì bị cuốn vào guồng quay công việc. Một ngày nọ, Hải nhận được tin Lan bị bệnh nặng. Anh tức tốc trở về, nhưng đã quá muộn. Lan qua đời trước khi Hải kịp về.
Khi nhận được tin Lan bị bệnh nặng, Hải tức tốc đặt vé máy bay trở về. Trên chuyến bay, lòng anh trĩu nặng những lo lắng và sợ hãi. Hải cầu nguyện cho Lan, hy vọng cô có thể vượt qua. Nhưng khi máy bay hạ cánh, anh nhận được cuộc gọi từ một người bạn của Lan, thông báo rằng cô đã ra đi.
Hải cảm thấy trời đất như sụp đổ. Anh không thể tin nổi vào tai mình, không thể chấp nhận rằng người con gái anh yêu đã không còn. Hải vội vã bắt taxi đến bệnh viện, mắt mờ đi vì nước mắt. Đến nơi, anh chạy như điên dại qua hành lang dài, lòng hy vọng mong manh rằng có lẽ người ta đã nhầm lẫn.
Nhưng khi bước vào phòng bệnh, Hải thấy Lan nằm đó, khuôn mặt cô bình yên như đang ngủ. Anh quỳ gục xuống bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, nước mắt tuôn trào không ngừng.
- Lan, anh xin lỗi... Anh đã không ở bên em khi em cần anh nhất. Anh xin lỗi... - Giọng Hải vỡ òa trong nỗi đau, từng lời nói như lưỡi dao đâm sâu vào tim anh.
Những ngày sau đó, Hải như người mất hồn. Anh không ăn, không ngủ, chỉ ngồi bên cạnh quan tài của Lan, nắm chặt lấy bàn tay cô như sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ biến mất mãi mãi. Bạn bè và gia đình cố gắng an ủi, nhưng không ai có thể làm dịu nỗi đau quá lớn trong lòng anh.
Trong đám tang của Lan, Hải đứng lặng lẽ trước mộ, tay run rẩy đặt bó hoa bỉ ngạn cuối cùng lên. Mưa nhẹ rơi, từng giọt như nước mắt của trời, hòa cùng những giọt nước mắt của Hải.
- Lan, anh đã hứa sẽ trở về nhanh thôi, nhưng anh đã không kịp. Anh xin lỗi. Anh yêu em, Lan.
Sau cái chết của Lan, Hải không thể nào vượt qua được nỗi đau mất mát. Mỗi ngày, anh sống như một cái bóng, lạc lõng và trống rỗng. Những kỷ niệm về Lan luôn ám ảnh anh, từng nụ cười, từng lời nói, từng cái ôm ấm áp. Hải nhớ những buổi chiều họ cùng nhau đi dạo trên bờ biển, nhớ những khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau trong quán cà phê "Hương Biển".
Hải trở lại quán cà phê, nơi từng là chốn hạnh phúc của họ. Mọi thứ dường như vẫn không thay đổi, nhưng Lan không còn ở đó nữa. Anh ngồi ở chiếc bàn quen thuộc, nhìn ra biển, cảm nhận những kỷ niệm ùa về. Những chiếc ghế, những cốc cà phê, mọi thứ đều mang dấu ấn của Lan. Mỗi lần nhìn thấy hoa bỉ ngạn, anh lại nhớ về Lan, nhớ về tình yêu đẹp nhưng đầy bi thương của họ.
- Lan, em vẫn ở đây, đúng không? Anh cảm nhận được em vẫn luôn bên anh. - Hải thường thì thầm với gió, mong rằng Lan có thể nghe thấy và cảm nhận được tình yêu vô bờ của anh.
Hải thường ngồi lặng im hàng giờ liền, ngắm nhìn những cánh hoa bỉ ngạn đỏ rực. Mỗi cánh hoa như một mảnh ghép của ký ức, mang theo hình ảnh và nụ cười của Lan. Hải cảm thấy trái tim mình như bị xé nát, mỗi nhịp đập đều đau đớn. Những đêm không ngủ, anh lật lại từng bức ảnh, từng tin nhắn của Lan, từng dòng chữ đều làm anh rơi nước mắt.
Hải cảm thấy mất mát và cô đơn khôn tả. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh thấy giường bên cạnh trống trải, lòng quặn thắt nhớ về những buổi sáng cùng Lan dậy sớm, uống cà phê và ngắm bình minh. Mỗi lần về nhà, anh thấy căn phòng trống trải, thiếu vắng bóng hình người con gái anh yêu.
Hải quyết định rời khỏi thành phố, mang theo những kỷ niệm đẹp về Lan. Anh hiểu rằng mình cần phải tiếp tục sống, dù nỗi đau trong tim vẫn luôn hiện hữu. Hải quay lại công việc, nhưng không bao giờ quên được Lan. Anh sống với những ký ức và tình yêu dành cho cô, dù biết rằng họ đã mãi mãi chia cách.
Trước khi đi, Hải quay lại quán cà phê "Hương Biển" lần cuối. Anh ngồi lại ở chiếc bàn quen thuộc, nhìn ra biển, ngắm những cánh hoa bỉ ngạn đỏ rực. Mọi thứ như một giấc mơ buồn, nơi những kỷ niệm và tình yêu đan xen, để lại trong lòng Hải một nỗi đau không thể nguôi ngoai.
Trong những đêm dài cô đơn, Hải thường mơ thấy Lan. Cô đến bên anh, mỉm cười và nói rằng cô vẫn luôn bên cạnh anh, dù ở bất cứ nơi đâu. Hải tỉnh giấc, nước mắt lăn dài trên má, lòng đau như cắt. Những giấc mơ ấy vừa là niềm an ủi, vừa là nỗi đau không dứt.
Hải quyết định đi đến một nơi xa lạ, nơi anh có thể bắt đầu lại, dù biết rằng không gì có thể lấp đầy khoảng trống trong tim. Anh mang theo những kỷ niệm về Lan, như những cánh hoa bỉ ngạn đẹp đẽ nhưng đầy bi thương, để nhắc nhở anh về tình yêu đã mất.
Trên hành trình mới, Hải dần học cách chấp nhận nỗi đau và sống với nó. Anh hiểu rằng tình yêu của họ, dù ngắn ngủi và đầy bi thương, vẫn là một phần quan trọng trong cuộc đời anh. Những cánh hoa bỉ ngạn mãi mãi nở rộ trong trái tim Hải, như một biểu tượng cho tình yêu và nỗi đau không thể nguôi ngoai.
Và thế là, giữa những cánh hoa bỉ ngạn đỏ rực, câu chuyện tình yêu của Hải và Lan khép lại với nỗi đau và sự chia cách. Một bản tình ca buồn, nhưng đầy ý nghĩa về tình yêu, hy vọng và những mất mát không thể nguôi ngoai. Hải biết rằng dù Lan không còn bên cạnh, tình yêu của cô vẫn mãi mãi sống trong tim anh, như những cánh hoa bỉ ngạn đẹp nhưng mong manh, nở rộ rồi tàn lụi trong tiếc nuối.
© Bear020 - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Vì Chúng Ta Chỉ Sống Một Lần Trong Đời | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Một tình yêu kéo dài suốt một đời
Tình yêu của họ ngọt ngào, đáng yêu và chân thành, nhưng họ không còn là những con người như khi họ mới gặp nhau. Cô yêu Alex hết lòng, nhưng cô không thể phủ nhận rằng con đường của họ đang rẽ hướng.
Mong tình ta bắt đầu khi mùa thu còn trở lại…
Khi thu một lần nữa quay về, cô đã mười tám, lứa tuổi dễ bị rung động trước những điều nhỏ nhặt nhất. Lúc này cô nhận ra mình đã yêu anh từ lúc nào.
Viết cho tuổi mười tám
Khủng hoảng tuổi đôi mươi đến thật nhanh, nhiều khi, việc giao tiếp với người khác mỗi ngày cũng làm chúng thấy cạn kiệt năng lượng, lạc lõng. Thì ra, cái giá phải trả cho ước mơ cũng rất đắt, những thứ tốt đẹp, lung linh thì chưa bao giờ " miễn phí".
Đôi tay người bạn
Bạn hiền ơi! Cho tôi mượn đôi tay Để tôi nắm đôi bàn tay người bạn Dẫu mai đây có xa thì vẫn nhớ Nhớ đến lúc này, tay xiết chặt lấy tay…
Chưa từng bỏ lỡ nhân duyên
Chuyện của gia đình anh hoàn toàn không phải lỗi của cô ấy, nhưng đâu đó cái bóng của toàn bộ câu chuyện vẫn bao phủ lấy cả anh và cô. Họ sẽ làm gì để bước qua cái bóng của quá khứ kia?
Mùa hoa cải năm ấy
Câu chuyện kể về cảm xúc của nhân vật Tôi nhớ về ký ức tuổi thơ bên triền đê, nơi cô đã lớn lên cùng một cậu bạn. Họ cùng chơi đùa, thả diều và học tập bên nhau. Khi cậu bạn đỗ đại học và rời quê, mối liên hệ giữa họ dần phai nhạt. Sau một thời gian, cậu trở về quê cùng một cô gái mới, khiến cô gái cảm thấy hụt hẫng và nỗi buồn lấn át kỷ niệm đẹp. Dù thời gian trôi đi, hình ảnh mùa hoa cải vẫn gợi nhớ về tình yêu thầm kín mà cô không thể quên. Cô chấp nhận rằng tình cảm đó sẽ mãi ở lại với cô, giống như những mùa hoa cải vẫn nở rực rỡ.
Viết cho người đã cũ
Đã cũ khiến ta bất giác hồi tưởng lại những ngày đầu làm quen để rồi tự gượng cười nhìn lại những gì đã cũ, cảm giác đó, rung cảm đó tưởng như sẽ trở nên sợi dây kết nối với nhau dài lâu; ấy thế lại vội vàng đến, rồi vội vàng lướt qua cuộc đời của nhau tựa như gió thoảng, tựa đám mây ghé qua rồi vội bay về phía cuối chân trời
Mưa nào mà không tạnh?
Mưa tầm tã, rào rạt. Mãi khi bình minh ló rạng cũng là lúc em nhận ra mình đã khóc lâu đến nhường nào. Chín mươi chín cuộc gọi nhỡ từ mẹ.
Ai bán
Ai bán cho tôi nửa trò đời Tôi về ủ thành rượu uống chơi Nhăm nhi từng chút hồn tản mạn Trở lại tuổi thơ thấy mẹ cười
Tía là quê hương
Năm đó nếu không có tía, nếu tía không ôm con về thì con đâu được như hôm nay. Tía vừa là ba vừa là mẹ của con, tía là những gì yêu thương thân thuộc nhất của quê mình mà con chỉ có thể nói tía là quê hương. Tía là cả vùng quê của mình đã thấm vào con đã thành máu chảy trong con ba