Đạt được hạnh phúc từ việc trân trọng từng khoảnh khắc
2024-04-01 18:25
Tác giả:
Lý Anh
blogradio.vn - Một trong những cách thức để con người ta có thể hạnh phúc là tận hưởng và trân trọng từng khoảnh khắc trong cuộc sống này. Đôi khi hạnh phúc chỉ là phút giây ngắn ngủi, là cảm xúc bất chợt lóe lên nhưng hãy vui với nó.
***
Tôi đã từng đọc sách self-help với đầy những ý nghĩ phán xét trong đầu, và kết quả là tôi chán nản, tôi thấy các ông triết gia, tác giả thành công rồi nói gì người ta cũng cho là đúng hết. Nhưng xin đừng như tôi, bạn hãy mở lòng, mong muốn tìm thấy sự yên bình và thấu cảm rồi bạn sẽ cảm nhận được sự yên bình trong khoảnh khắc này thôi.
Thi thoảng tôi lại đọc được câu hỏi: “Liệu rằng bạn đó đang sống?”
Dĩ nhiên là tôi đang sống, tôi đang sống sờ sờ và tôi đang ngồi viết từng dòng trong chiếc blog này đây. Nhưng càng ngẫm, tôi càng thấy câu hỏi đó thật phí lí, thật đau đáu và thật ẩn nhiều nghĩa lý.
Một nhóc tì không hiểu chuyện đặt ra một câu hỏi vu vơ đại loại như: “Cuộc sống là gì hả mẹ?” cũng có thể nhận được nhiều lời giải đáp khác nhau. Phải, nhiều người nói chúng ta đang tồn tại chứ không chắc đang “sống” thật sự và đúng ý nghĩa của từ "sống".
Nếu bạn đã và đang bước dần qua tuổi 22, bạn chắc chắn sẽ gặp thật nhiều áp lực, mệt mỏi và bất lực. Một vài người bạn của tôi đau đáu vì công việc, là ra trường rồi mà chưa tìm được việc làm phù hợp, là không biết bản thân thực sự muốn gì, là chuyện tình cảm dở dang, sự nghiệp bất thành.
Rồi từng chút từng chút áp lực hàng ngày gom lại thành một gánh nặng trên vai, thành mớ cảm xúc hỗn độn tiêu cực, mệt mỏi chán chường chưa có lối thoát. Bạn hãy tưởng tượng cách mà chúng ta quét lá mùa thu, chúng ta quét từng nhúm lá nhỏ rụng trên mặt đất rồi gom lại thành một đống lá to. Một đống to như vậy thì chúng ta làm gì? Ngày nay người ta gom lại cho vào túi rác và đưa đi tiêu hủy, còn ở quê tôi, đơn giản lắm, chúng tôi, đốt nó đi, đốt sạch chỉ còn lại tro tàn. Lá khô dễ cháy, trông bùng nhùng một đống to vậy nhưng rồi tro tàn còn lại là bao?
Tôi nói như vậy bạn nhận ra chứ? Đó là cách tôi giải quyết các vấn đề, nếu tôi cảm thấy nó khá to tát rồi đấy, tôi tìm đến một mồi lửa thiêu rụi tất cả, bắt đầu tư duy lại từ đầu.
Bạn cứ liên tục nghĩ về những vấn đề, những rối loạn của tương lai thì bạn khó có thể cảm nhận được sự sống của hiện tại này.
Lại kể một người bạn thân thiết của tôi tại Hàn Quốc này, anh bận rộn tới nỗi anh đi qua một đoạn đường dài hoa anh đào nở rộ, đẹp tinh khiết tuyệt vời nhưng anh không hề biết là con đường đó có hoa anh đào. Vì sao ư? Chính tôi cũng bất ngờ vì không nghĩ rằng trên thế gian này lại có người không chút ngó ngàng gì tới cảnh đẹp như vậy. Anh ta tiếc nuối kêu than: “Ôi anh ra ngoài sớm quá, anh bận quá, anh vừa đi anh vừa làm việc.”
Và thế là anh ta mãi bỏ lỡ khoảnh khắc tuyệt vời đó.
Bạn thấy đấy, tôi biết bạn cần xây dựng thành công, bạn cần làm việc chăm chỉ, bạn cần lo cho sự nghiệp và tương lai nhưng đó là cả một hành trình chứ đừng coi nó là một điểm đến. Đây là một trong những điều mà diễn giả, tác giả John C. Maxwell từng đề cập trong bài diễn thuyết của mình. Con người thường có xu hướng tự làm giảm giá trị của khoảnh khắc trong hiện tại vì thấy bản thân vô nghĩa và không làm được gì.
Bạn có muốn hạnh phúc không? Có lẽ là có, tôi có niềm tin rằng một trong những mục đích sống tối cao của con người là hướng đến hạnh phúc. Thế có bao giờ bạn tự hỏi khi nào bạn đạt được hạnh phúc không? Khi bạn đạt được thành công? Khi bạn có nhiều tiền? Khi bạn ổn định sự nghiệp, gia đình? Liệu rằng có được những thứ đó thì bạn sẽ hạnh phúc chứ? Bạn đạt đến đỉnh cao thì bạn lại khao khát những cái mới xa vời hơn, phải gồng gánh thêm những trách nhiệm và áp lực mới. Cứ liên tục như vậy thì tôi e ngại cho hành trình đi tìm hạnh phúc của bạn đấy. Một trong những cách thức để con người ta có thể hạnh phúc là tận hưởng và trân trọng từng khoảnh khắc trong cuộc sống này. Đôi khi hạnh phúc chỉ là phút giây ngắn ngủi, là cảm xúc bất chợt lóe lên nhưng hãy vui với nó.
Một trong những tác giả yêu thích của tôi, ông Dale Carnegie (tác giả Đắc nhân tâm và Quẳng gánh lo đi mà vui sống) đã từng viết thế này: “Để cho gánh nặng của ngày mai đè thêm vào gánh nặng hôm qua và hôm nay, thì kẻ mạnh nhất cũng phải quỵ.” Tôi biết bạn có nhiều ưu tư lo lắng cho việc tương lai nhưng xin hãy nhớ rằng “cách hay hơn hết và độc nhất để sửa soạn ngày mai là đem tất cả thông minh, hăng hái của ta tập trung vào công việc hôm nay.” (Quẳng gánh lo đi mà vui sống)
Như từ đầu tôi đã nói, thành công là một hành trình và bạn phải thực hiện nó từng bước từng bước một như leo từng bậc thang, và hành trình đó cần nhiều sự chuẩn bị. Nếu bạn làm tốt việc ngày hôm nay thì nó là một phần hoàn thành mục tiêu của tương lai, ít nhất ngày mai bạn không phải dùng thời gian để sửa chữa các lỗi lầm đã phạm phải của ngày trước đó.
Vui vẻ hay ưu tư lo lắng có lẽ đều xuất phát từ trí não chúng ta cả thôi. Thượng đế cũng thật là công bằng, ngài ban cho ta một trí não siêu phàm, có khả năng cai trị những loài vật khác nhưng chính vì sự siêu phàm ấy mà nhiều người cũng phải khổ sở suy nghĩ đau đáu đêm ngày.
Tôi không khuyên bạn là đừng suy nghĩ, đừng tính toán tương lai phía trước. Điều đó chắc chắn là sai lầm. Mà tôi muốn truyền tới bạn năng lượng của việc trân trọng hiện tại tươi đẹp này. Bạn thử nghĩ nhé: bạn có gia đình, có bạn bè bên cạnh, bạn phát triển đầy đủ cả về thể chất, trí não và tinh thần, bạn có thêm điều kiện để học tập… vậy là bạn đã tốt hơn rất nhiều em nhỏ, bạn bè cùng trang lứa ở các vùng xa xôi hẻo lánh hay những miền đất ngập tràn bom đạn chiến tranh, phong tục lạc hậu rồi đó.
Ngay từ lúc này, xin bạn hãy hít thật sâu, thở thật đều và cảm nhận không khí xung quanh mình thay đổi như thế nào. Xin hãy mỉm cười. “Ta chỉ thay đổi tâm trí khi chính tâm trí ta thực sự cởi mở và đón nhận.”
© Lý Anh - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Chúng Ta Chỉ Có Một Cuộc Đời, Hãy Hạnh Phúc Nhé | Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng
Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?
Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình
5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.