Phát thanh xúc cảm của bạn !

Khi bạn không còn là mình của những ngày tuổi thơ

2024-08-14 17:20

Tác giả: Cáo Nhỏ


blogradio.vn - Thương biết mấy khi thế giới này thật hoa mĩ lại có những mảnh người buồn mãi chẳng dứt.

***

Bạn đã lớn rồi.

Và…

Bạn có nhớ khi bé thơ mình đã được trải qua những gì không?

Bạn có nhớ mình đã từng gắn kết với cái gì để khôn lớn như bây giờ?

Những lần lén bố mẹ đi chơi cùng các bạn trong xóm…

Hay những tập phim hoạt hình mà mình luôn đợi mỗi ngày. Chắc có lẽ các bạn ở đây đã từng gắn kết với CN hay HTV3… và tôi cũng vậy. Kí ức tuổi thơ chúng ta gói gọn trong từng bộ phim hoạt hình ấy. Khi ấy chúng ta hồn nhiên biết bao.

Có lẽ giờ đây tôi và bạn đã mòn mỏi thay vì là hồn nhiên như khi bé. Cuộc sống vốn tất bật, bộn bề. Có những người vì kiếm kế mưu sinh phải lận lội hàng nghìn cây số để có miếng cơm manh áo. Một bên là cuộc sống, một bên là sự sống. Thương biết mấy khi thế giới này thật hoa mĩ lại có những mảnh người buồn mãi chẳng dứt. Khi ta một lần nữa nhìn về tuổi thơ, cảm giác trong sáng mộng mơ khi xưa không còn nữa mà bù lại là những nuối tiếc buồn vui lẫn lộn. Công việc, học tập hay bắt cứ điều gì đều thay nhau đè nặng lên vai chúng ta. Công việc thì không ổn định, bấp bênh. Mãi vẫn chưa định hình mình hợp với công việc nào. Học tập không được xuất sắc, lúc nào cũng đứng hạng bét lớp. Ngay cả việc nhà, chăm con cũng không được giỏi… Nhiều khi chúng ta nghĩ sao người khác lại may mắn như vậy. Họ còn có được công việc ổn định nữa? Sao họ học giỏi đến vậy? Nhìn họ kìa họ thật thông minh sáng dạ! Còn cả việc nhà, chăm con họ cũng giỏi… Tại sao? Tại sao? Tại sao mình chẳng lấy một điểm tốt nào vậy. Tại sao vậy?

Mọi thứ dần dần dồn nén ăn sâu trong tâm trí ta. Khi ấy ta đâu suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc bé chúng ta cười đùa vui như nào để rồi giờ đây nhận ra chính mình đã không còn là mình của những ngày ấu thơ nữa. Không phải vì không cố gắng mà chúng ta là đã dùng bằng hết sức mình, nhưng vẫn không bù được những khoảng không vô định ấy.

Chúng ta mệt đến ni không còn sức để chống chọi nữa. Lúc ấy chúng ta chọn bỏ mặc tất cả… để chúng đè nén, nhấn chìm chúng ta vậy! Phải làm sao! Khi tôi và bạn đều là những con người “đáng” để “thương”, nhưng thương làm sao hết. Tuy biết là thế, nhưng tôi vẫn tin vào ngày mai bừng sáng lên ước vọng của chính tôi và cả bạn. Chúng ta không nên để bóng tối đêm đen nuốt chửng ta mãi được. Hãy nghĩ đến gia đình, bạn bè và những người yêu quý ta, họ vẫn luôn hi vọng ta sống thật tốt, khỏe mạnh. Cả chính chúng ta cũng vậy, ước nguyện mình sau này sẽ thành công phát triển trên con đường mà mình chọn. Vì thế đừng yếu lòng mà từ bỏ chính mình.

Tôi từng đọc ở đâu đó “Bởi vì còn trẻ, nên không có lựa chọn, mà chỉ là thử xem sao”. Các bạn hãy nghĩ rồi thử nói là tại sao vậy? Tuổi đời chúng ta còn quá trẻ để hứa hẹn điều gì đó vẹn toàn. Nhưng cái đáng giá nhất là bài học ta rút ra những lần vấp ngã. Có thế những lần ngã đó khiến bạn bị đau, nhưng từ vết thương ấy mà hãy trở nên cứng cỏi. Nếu không bạn sẽ bị vết thương ấy hoành hành mãi mãi về sau. Và tôi cũng hi vọng bạn nghĩ thoáng sau những lần tổn thương. Bạn biết không, mỗi chúng ta đến với thế giới này đều có những sứ mệnh khác nhau. Nhưng để biết mình sẽ làm gì trong muôn vàn điều ấy thì chỉ có cách tiến về phía trước.

Bây giờ ta đã không còn là mình của những tháng ngày tuổi thơ. Không thể như khi bé ta vô tình té ngã làm trầy xước cả tay chân vẫn có bố mẹ ở bên vỗ về nữa. Và cũng có những đứa trẻ tuổi thơ của chúng là điều gì đó khiến chúng ám ảnh ngàn đời, khi ấy chúng ước mình có sức mạnh để chống trả lại. Tôi không mong các bạn sẽ tự mình nhấn chìm trong quá khứ đau khổ. Tôi thương các bạn. Và cảm ơn các bạn sống vì ngày mai nắng vẫn lên, ước vọng vẫn bùng cháy. Hãy hướng về phía trước nhé.

© Cáo Nhỏ - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Mong Bạn Luôn Dịu Dàng Với Chính Mình | Radio Chữa Lành

Cáo Nhỏ

hi vọng lời văn của tôi có thể xoa dịu con người bạn.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình trở về

Hành trình trở về

Tôi nhớ về những ngày tháng ở quê, những bữa cơm gia đình đầm ấm, những buổi chiều ngồi bên bờ sông nghe tiếng sóng vỗ. Tôi nhận ra rằng mình đã đánh mất điều gì đó rất quan trọng. Tôi đã bỏ quên những giá trị tinh thần, bỏ quên gia đình và những niềm vui giản dị.

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Đóa hoa hồng và những tờ vé số

Chiếc xe tôi rời khỏi ngôi nhà âm u, cũ kỹ sau khi tôi lặng lẽ nắm bàn tay người phụ nữ để chào tạm biệt, con bé ngồi phía sau xe tôi chẳng nói điều gì, dường như nó không có vẻ hồn nhiên như những đứa trẻ con cùng tuổi. Suốt đoạn đường, cả tôi và nó đều im lặng.

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Chúng ta cứ bộn bề yêu…!

Khi tôi buồn, tôi thích lên cầu, bất cứ cầu nào cũng được. Và như vậy, sau mỗi buổi đi làm về, chỉ cần nhắn: "Anh ơi, em buồn" là 15 phút sau, anh có mặt.

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Có những điều anh chưa kịp nói, em đã vội rời xa

Khi hoa nở giữa cánh đồng xanh, Liệu là lúc em có thuộc về anh? Khi mưa rơi giữa chiều hiu quạnh, Liệu là lúc em muốn rời bỏ anh?

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tình yêu - một câu chuyện không có kết thúc

Tôi đã học được rằng tình yêu không phải là một đích đến, mà là một hành trình liên tục, nơi chúng ta cùng nhau khám phá và trưởng thành.

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Đơn phương một người có lẽ rất khó khăn

Bởi mỗi khi cô ngồi yên trong lớp vì thời gian nghỉ giữa tiết không nhiều, cứ mỗi lần nhìn vu vơ ra ngoài lại sẽ bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Mặc dù ngay sau đó cậu ta đều đánh mắt đi chỗ khác, nhưng làm sao mà che dấu được sự thật.

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Dù có đi đâu cũng sẽ quay về

Tôi đã đôi lần hỏi tại sao mẹ không từ bỏ tôi. Nhưng mẹ đều nói mọi người đã từ chối sự ra đời của tôi đến mẹ cũng vậy thì tôi sẽ ra sao. Thế nên, mẹ không đành lòng làm vậy.

Chờ người em thương

Chờ người em thương

Hình như mùa thu lại về rồi phải không anh Em nghe ngoài kia gió vươn mình qua lối Nghe hoang hoải những chiều qua vội Nghe chạnh lòng nắng nhạt màu hanh hao.

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bước chậm lại giữa thế gian vội vã

Bởi kì thực, trong mỗi bước đi của cuộc sống đều mang theo những khoảnh khắc ý nghĩa, đôi khi ta chạy quá nhanh để bắt kịp thành tựu, tiền tài, danh vọng để rồi bỏ lỡ nó.

Tương tư

Tương tư

Ơ kìa em sao nỡ để tình anh Chưa bước tới đã muôn phần lận đận Sao chỉ mới nhìn thôi em đã giận Và tiếng yêu thôi em chẳng nhận lời

back to top