Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đứa con bất hiếu

2024-05-08 10:40

Tác giả: Huyên Huyên


blogradio.vn - Không phán xét, không đồng cảm vì những hành đồng động đó, nhưng trong tôi luôn có những dấu chấm hỏi cho những hiếu kì trong lòng mình. Có những đứa con yêu mẹ nhiều, thương mẹ ít, nhưng làm gì có đứa con nào không thương mẹ của mình. Và, chắc cũng không có người mẹ nào không yêu thương con mình.

***

“Tình trạng bà rất xấu, 1, 2 hoặc 3 ngày gì đó, người nhà đến thì bảo lên gặp bác sĩ nhé.

Lời bác sĩ dặn cũng không át được tiếng máy móc kêu tít tít xung quanh giường bà, người chăm sóc bên cạnh cúi đầu chào bác sĩ, thở dài một hơi khi bóng lưng bác sĩ khuất sau cánh cửa.

“Người nhà nào. Con gái bà ấy hôm nào cũng đến đưa cơm, nhưng tuyệt nhiên không vào nhìn mẹ một cái. Tôi đây được thuê 500 nghìn một ngày, chỉ việc trông bà đến khi nào bà đi thì báo nó một tiếng, con ruột còn thế thì làm gì còn người nhà nào.

Lần này thêm nhiều tiếng thở dài kèm theo những lắc đầu không thôi. Ai nằm ở khoa thận này cũng đều gần đất xa trời, cũng có những đau đơn bệnh tật, cũng ngao ngán với bao nhiêu loại thuốc hay những dây nhợ chằng chịt trên người để cố gắng dành giật sự sống… Vậy nên, những cái thở dài, lắc đầu kia không phải vì bệnh của bà, mà chỉ là vì người bên cạnh lúc bà sắp đi lại là người được thuê 500 nghìn 1 ngày, là vì con gái bà chỉ đến cổng bệnh viện.

2 ngày sau, chiếc giường bà nằm lúc trước đã trống, các cô điều dưỡng đang tháo máy móc, các cô lao công đang thay ga dọn dẹp, người chăm bệnh thuê cũng không thấy đâu nữa. Ai trong phòng cũng im lặng nhìn khung cảnh vừa quen, vừa muốn không quen này, hơn hết họ cũng như tôi đang thực sự muốn nhìn thấy cô con gái của bà, để biết rằng bà không ra đi một mình.

Cô ấy cũng xuất hiện, khác với những suy đoán rằng: “chắc con gái khổ quá đi làm vất vả chạy chữa cho mẹ”, “chắc cũng bận chồng rồi con nhỏ dù gì cũng thuê người chăm và thuốc thang đều loại tốt nhất mà”… thay vào đó là bộ váy công sở sang trọng, vòng tay nhẫn đều là kim cương, đến đôi giày cũng của thương hiệu nổi tiếng. Cô ấy cúi chào mọi người rồi đặt túi xách cao cấp xuống chiếc ghế cũ cạnh đó, hướng mắt về phía các cô lao công đang dọn dẹp rồi lên tiếng:

- Cháu nghe nói phải đến nhận đồ của người đã mất ạ.

Cô ấy nói chuyện hay những cử chỉ rất nho nhã lịch sự, sau đó nhận lại một túi đựng nhiều đồ cũ, nhìn bên trong cô lựa tay lấy một chuỗi vòng hạt lúc sinh thời bà luôn giữ, rồi cô quay lại:

- Những thứ còn lại này các cô bỏ đi giúp cháu nhé.

Cô cảm ơn, rồi quay người bước ra khỏi phòng và tôi nghe ai đó nói nhỏ “đồ bất hiếu”.

y gọi là “người đã mất” chứ không gọi là “mẹ của tôi”, cô ấy không đau buồn, ít nhất là với trạng thái lúc đó. Mọi người bàn tán trách cứ, buông lời khó nghe với những tội danh bất hiếu, máu lạnh hay thậm chí “không phải con người”.

Không phán xét, không đồng cảm vì những hành đồng động đó, nhưng trong tôi luôn có những dấu chấm hỏi cho những hiếu kì trong lòng mình. Có những đứa con yêu mẹ nhiều, thương mẹ ít, nhưng làm gì có đứa con nào không thương mẹ của mình. Và, chắc cũng không có người mẹ nào không yêu thương con mình.

Thời gian trôi qua, cây bàng phía trước ban công đã thay lá mới, non xanh mơn mởn, một ít hoa dại màu tím cũng đã nở nơi góc sân phía xa xa, điểm thêm chút tươi tắn cho ngày nắng vàng. Người nhà tôi sắp được ra viện, nhà tôi may mắn hơn nhiều người, tuy chưa thể tách rời với thuốc thang nhưng đã có cơ hội mới để tiếp tục với cuộc sống này. Buổi chiều đó cả phòng liên hoan chia tay chúng tôi, cả phòng náo nhiệt ồn ào, những lời chúc mừng, những lời dặn dò rồi nhưng lời nhắc nhở nhớ liên lạc với nhau. 3 tháng trời ở cùng nhau, nhìn thấy nhau đau đớn, thấy nhau buồn tủi, rồi thấy nhau khỏe lên đã khiến họ thân và cảm thông cho nhau hơn.

- Tôi mới nghe chuyện nhà bà V qua đứa cháu họ hàng xa. Bà ấy đẻ con xong vì là con gái nên bỏ cho nhà khác nuôi, đến khi lớn lên học hành thành công kiếm được tiền thì bà ấy đòi nhận con. Sau này còn nghe nói bà ấy lừa con gái đi khách sạn một ông lớn tuổi, lấy tiền cho thằng con trai trả nợ, rồi còn đòi nhà bố mẹ nuôi kia tiền công bà ấy đẻ…

Tôi nghe dang dở cuộc buôn chuyện đó, cũng thấy những người trong phòng im lặng thay vì mấy lời chửi mắng cô con gái như ngày trước. Và đến bây giờ tôi vẫn không dám khẳng định cô ấy đã sai nhiều hay sai ít, hay thậm chí cô ấy chưa từng sai, những dấu hỏi trong lòng tôi cũng đã không cần giải đáp rõ ràng, vì vốn dĩ nó đã chẳng thể trả lời đúng sai. Cũng như việc cô ấy chỉ giữ lại chuỗi vòng hạt ấy, là do chỉ muốn giữ lại chuỗi vòng đó hay không còn có thứ gì để lại cho cô. Và rồi cuối cùng, ở những ngày cuối đời, cô ấy cũng chỉ có thể cho người đã sinh ra mình trách nhiệm, bằng những loại thuốc tốt, bằng người chăm nom cẩn thận…

Nếu chúng ta không nhận được yêu thương, liệu chúng ta có thể cho đi yêu thương.

Câu chuyện được kể trên góc nhìn chủ quan từ một phía, câu chuyện sâu thẳm chưa được xác nhận. Dù thế nào cũng mong những người ở lại, những người ở thế giới khác, sẽ được thanh thản và bình yên.

© Huyên Huyên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ở Đoạn Đường Mới, Hi Vọng Chúng Ta Sẽ Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự

Huyên Huyên

Ở hiền thì chưa chắc gặp lành, nhưng làm điều ác chắc chắn gặp bão.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Những mảnh ký ức (Phần 6)

Tiếng bù lu bù loa láo loạn cả giấc trưa. Bà Bình sang từng nhà gọi, kết quả là băng đảng tan rã, tình cảm sứt mẻ, cả hôm sau đó chúng tôi phải ở trong nhà cấm không được đi đâu chơi. Tôi và con Nguyệt đáng nhẽ thoát, nhưng Thọ đen lại khai ra có cả tôi trong vụ đó nữa. Thật đáng buồn!

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Những mảnh ký ức (Phần 5)

Chính vì bọn nhỏ trong xóm đông đúc thế, cùng với đám đàn anh vô cùng láu cá, nghịch ngợm, mà mùa hè nào đối với chúng tôi cũng đều là một khoảng thời gian tuyệt vời, đầy ắp những chuyến phiêu lưu đáng nhớ.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc

Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Mừng Đảng quang vinh - mừng xuân đất nước

Từ những nỗi đau mất mát, chúng ta đã đứng dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những khó khăn, thử thách đó lại càng làm cho mỗi người dân chúng ta thêm phần gắn kết, yêu thương và sẻ chia.

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Những mảnh ký ức (Phần 4)

Một cách duy nhất để được ăn phở đó là “bị ốm”, phải được ốm, không ăn được gì thì sẽ được ăn phở. Thế là trưa nắng thay vì trông thóc, bọn tôi lăn ra phơi người để được ốm và cũng được ốm thật!

Bữa cơm gia đình

Bữa cơm gia đình

Câu hỏi ấy đặt ra với tất cả chúng ta chứ không phải riêng một bất kỳ ai. Xa nhà để phát triển bản thân, ở gần người thân gia đình nhưng vì mối quan hệ xã hội mà ta níu kéo giữ gìn rồi quên đi bữa cơm gia đình, có đáng hay không?

Tết xa quê

Tết xa quê

Nhớ cha nhớ mẹ mấy lần Mái tranh cũ rích lắm phần xác xơ Giao thừa pháo nổ hững hờ Bếp hồng nơi đó bơ vơ một mình

Những ngày giáp tết

Những ngày giáp tết

Người quê tôi, vốn hiền hòa, chấc phác trong cuộc sống đời thường, khi xuân về lại càng trở nên dịu dàng và thân thương đến lạ. Từ trẻ tới già lúc này với vẻ mặt thật hân hoan, nụ cười trên môi thì luôn tươi như hoa nở. Tay bắt, mặt mừng đón chào thăm hỏi khi thấy người đi xa mới về.

Lặng lẽ chiều xuân

Lặng lẽ chiều xuân

Chiều nay lặng lẽ bên thềm Ngàn hoa hé nở êm đềm tỏa hương Bếp chiều quyện khói hay sương Chút gì như vấn như vương lòng người.

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Những mảnh ký ức (Phần 3)

Mà trời ơi sao cái cơm ý nó ngon không cưỡng lại được, tôi ăn nhiều đến nỗi mà bố tôi còn phải hãm lại không cho ăn nữa. Xong thêm cái món thịt lợn rang cháy cạnh bỏ hành lá, lấy miếng cháy chấm với cái nước mỡ đấy thì đúng miếng ngon nhớ nhất trên đời này.

back to top