Phát thanh xúc cảm của bạn !

Đứa con bất hiếu

2024-05-08 10:40

Tác giả: Huyên Huyên


blogradio.vn - Không phán xét, không đồng cảm vì những hành đồng động đó, nhưng trong tôi luôn có những dấu chấm hỏi cho những hiếu kì trong lòng mình. Có những đứa con yêu mẹ nhiều, thương mẹ ít, nhưng làm gì có đứa con nào không thương mẹ của mình. Và, chắc cũng không có người mẹ nào không yêu thương con mình.

***

“Tình trạng bà rất xấu, 1, 2 hoặc 3 ngày gì đó, người nhà đến thì bảo lên gặp bác sĩ nhé.

Lời bác sĩ dặn cũng không át được tiếng máy móc kêu tít tít xung quanh giường bà, người chăm sóc bên cạnh cúi đầu chào bác sĩ, thở dài một hơi khi bóng lưng bác sĩ khuất sau cánh cửa.

“Người nhà nào. Con gái bà ấy hôm nào cũng đến đưa cơm, nhưng tuyệt nhiên không vào nhìn mẹ một cái. Tôi đây được thuê 500 nghìn một ngày, chỉ việc trông bà đến khi nào bà đi thì báo nó một tiếng, con ruột còn thế thì làm gì còn người nhà nào.

Lần này thêm nhiều tiếng thở dài kèm theo những lắc đầu không thôi. Ai nằm ở khoa thận này cũng đều gần đất xa trời, cũng có những đau đơn bệnh tật, cũng ngao ngán với bao nhiêu loại thuốc hay những dây nhợ chằng chịt trên người để cố gắng dành giật sự sống… Vậy nên, những cái thở dài, lắc đầu kia không phải vì bệnh của bà, mà chỉ là vì người bên cạnh lúc bà sắp đi lại là người được thuê 500 nghìn 1 ngày, là vì con gái bà chỉ đến cổng bệnh viện.

2 ngày sau, chiếc giường bà nằm lúc trước đã trống, các cô điều dưỡng đang tháo máy móc, các cô lao công đang thay ga dọn dẹp, người chăm bệnh thuê cũng không thấy đâu nữa. Ai trong phòng cũng im lặng nhìn khung cảnh vừa quen, vừa muốn không quen này, hơn hết họ cũng như tôi đang thực sự muốn nhìn thấy cô con gái của bà, để biết rằng bà không ra đi một mình.

Cô ấy cũng xuất hiện, khác với những suy đoán rằng: “chắc con gái khổ quá đi làm vất vả chạy chữa cho mẹ”, “chắc cũng bận chồng rồi con nhỏ dù gì cũng thuê người chăm và thuốc thang đều loại tốt nhất mà”… thay vào đó là bộ váy công sở sang trọng, vòng tay nhẫn đều là kim cương, đến đôi giày cũng của thương hiệu nổi tiếng. Cô ấy cúi chào mọi người rồi đặt túi xách cao cấp xuống chiếc ghế cũ cạnh đó, hướng mắt về phía các cô lao công đang dọn dẹp rồi lên tiếng:

- Cháu nghe nói phải đến nhận đồ của người đã mất ạ.

Cô ấy nói chuyện hay những cử chỉ rất nho nhã lịch sự, sau đó nhận lại một túi đựng nhiều đồ cũ, nhìn bên trong cô lựa tay lấy một chuỗi vòng hạt lúc sinh thời bà luôn giữ, rồi cô quay lại:

- Những thứ còn lại này các cô bỏ đi giúp cháu nhé.

Cô cảm ơn, rồi quay người bước ra khỏi phòng và tôi nghe ai đó nói nhỏ “đồ bất hiếu”.

y gọi là “người đã mất” chứ không gọi là “mẹ của tôi”, cô ấy không đau buồn, ít nhất là với trạng thái lúc đó. Mọi người bàn tán trách cứ, buông lời khó nghe với những tội danh bất hiếu, máu lạnh hay thậm chí “không phải con người”.

Không phán xét, không đồng cảm vì những hành đồng động đó, nhưng trong tôi luôn có những dấu chấm hỏi cho những hiếu kì trong lòng mình. Có những đứa con yêu mẹ nhiều, thương mẹ ít, nhưng làm gì có đứa con nào không thương mẹ của mình. Và, chắc cũng không có người mẹ nào không yêu thương con mình.

Thời gian trôi qua, cây bàng phía trước ban công đã thay lá mới, non xanh mơn mởn, một ít hoa dại màu tím cũng đã nở nơi góc sân phía xa xa, điểm thêm chút tươi tắn cho ngày nắng vàng. Người nhà tôi sắp được ra viện, nhà tôi may mắn hơn nhiều người, tuy chưa thể tách rời với thuốc thang nhưng đã có cơ hội mới để tiếp tục với cuộc sống này. Buổi chiều đó cả phòng liên hoan chia tay chúng tôi, cả phòng náo nhiệt ồn ào, những lời chúc mừng, những lời dặn dò rồi nhưng lời nhắc nhở nhớ liên lạc với nhau. 3 tháng trời ở cùng nhau, nhìn thấy nhau đau đớn, thấy nhau buồn tủi, rồi thấy nhau khỏe lên đã khiến họ thân và cảm thông cho nhau hơn.

- Tôi mới nghe chuyện nhà bà V qua đứa cháu họ hàng xa. Bà ấy đẻ con xong vì là con gái nên bỏ cho nhà khác nuôi, đến khi lớn lên học hành thành công kiếm được tiền thì bà ấy đòi nhận con. Sau này còn nghe nói bà ấy lừa con gái đi khách sạn một ông lớn tuổi, lấy tiền cho thằng con trai trả nợ, rồi còn đòi nhà bố mẹ nuôi kia tiền công bà ấy đẻ…

Tôi nghe dang dở cuộc buôn chuyện đó, cũng thấy những người trong phòng im lặng thay vì mấy lời chửi mắng cô con gái như ngày trước. Và đến bây giờ tôi vẫn không dám khẳng định cô ấy đã sai nhiều hay sai ít, hay thậm chí cô ấy chưa từng sai, những dấu hỏi trong lòng tôi cũng đã không cần giải đáp rõ ràng, vì vốn dĩ nó đã chẳng thể trả lời đúng sai. Cũng như việc cô ấy chỉ giữ lại chuỗi vòng hạt ấy, là do chỉ muốn giữ lại chuỗi vòng đó hay không còn có thứ gì để lại cho cô. Và rồi cuối cùng, ở những ngày cuối đời, cô ấy cũng chỉ có thể cho người đã sinh ra mình trách nhiệm, bằng những loại thuốc tốt, bằng người chăm nom cẩn thận…

Nếu chúng ta không nhận được yêu thương, liệu chúng ta có thể cho đi yêu thương.

Câu chuyện được kể trên góc nhìn chủ quan từ một phía, câu chuyện sâu thẳm chưa được xác nhận. Dù thế nào cũng mong những người ở lại, những người ở thế giới khác, sẽ được thanh thản và bình yên.

© Huyên Huyên - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ở Đoạn Đường Mới, Hi Vọng Chúng Ta Sẽ Hạnh Phúc | Radio Tâm Sự

Huyên Huyên

Ở hiền thì chưa chắc gặp lành, nhưng làm điều ác chắc chắn gặp bão.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top