Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gia đình quá bao bọc và áp đặt con mình liệu có tốt?

2023-10-26 02:55

Tác giả: Tee


blogradio.vn - Người đời hay truyền miệng nhau nhà là nơi yên bình nhất để trở về... nhưng không phải ai cũng có nhà để về, không phải ngôi nhà nào cũng bình yên để chờ mình quay về. Nói không chừng đó lại là nơi mà sóng gió cuộc đời bắt đầu. 

***

Tình trạng bao bọc và áp đặt con cái đang ngày càng phổ biến đối với các phụ huynh ngày nay, xã hội ngày nay ngày một phát triển nên sự kỳ vọng của ba mẹ ngày một lớn thêm. Chính vì vậy mà cảm xúc của con cái đã dần bị họ cho qua và không mấy để tâm. Hành động này có đáng để lên án?

Cuộc sống này có rất nhiều câu chuyện thực tế về gia đình, có hạnh phúc thì cũng sẽ có đau buồn. Nhiều đứa trẻ lớn lên trong sự giáo dục tốt, có tính tự lập từ nhỏ sau này trưởng thành sẽ có cách để tự lo cho bản thân mình mà không phải phụ thuộc quá nhiều vào người khác. 

Tuy nhiên, vẫn còn có những gia đình bao bọc con quá mức, dẫn đến rất nhiều hệ lụy về sau. Hiện nay, tình trạng này không hiếm gặp ở các gia đình từ khá giả cho đến bình dân. 

Tình hình chung về nguyên nhân dẫn đến hành động đó là do họ quá thương con, không muốn con mình phải làm bất cứ việc gì hoặc là lo sợ con mình chỉ cần rời xa vòng tay mình liền xảy ra chuyện không mong muốn. Ngoài ra còn đổ lỗi cho mọi việc xảy ra đều không phải lỗi của con mình, thay vào đó chưa chỉ ra được lỗi sai cho con hiểu mà luôn khẳng định rằng con mình đúng. Điều này lâu dần sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại và lúc nào cũng trách cứ người khác hoặc đổ lỗi cho cái này cái kia, không bao giờ chịu thừa nhận cái sai của mình. Dẫn đến những sự việc phát sinh về sau nằm ngoài tầm kiểm soát. 

Còn có việc lúc nào cũng áp đặt con làm theo ý mình mà không quan tâm đến suy nghĩ, nguyện vọng của con. Về lâu về dài sẽ tạo nên quá nhiều bức xúc buộc con phải bùng nổ, tránh xa gia đình vì không tìm được tiếng nói chung, gây mất đoàn kết và ảnh hưởng đến tình cảm gia đình. Những sự việc hầu như vẫn luôn xảy ra từ lúc còn nhỏ cho đến khi lớn lên cũng vậy. 

Cụ thể, đối với những gia đình khá giả, họ muốn con mình đi theo hướng mà gia đình đã hoạch định từ trước. Nghĩ rằng sự lựa chọn của con mình là không có tương lai, họ làm mọi thứ là muốn tốt cho con nhưng mà chưa bao giờ họ ngồi lại hỏi con mình có thật sự thích hay không. Hoặc là hỏi con mình muốn gì? Để cho con có thể thoải mái nói ra được suy nghĩ của chính mình, vô hình chung tạo nên khoảng cách giữa ba mẹ và con cái đến mức không muốn nhận người thân. Tệ hơn nữa có khi con cái còn có thể làm ra những hành động dại dột khi phải gánh chịu quá nhiều áp lực, bất lực không thể nói ra được nỗi lòng mình. 

Còn đối với gia đình bình thường hay không có điều kiện, họ luôn nghe theo một phía từ người khác rồi áp lực con mình phải như thế này như thế kia, hoàn toàn không nghĩ đến cảm xúc của con cái. Đến một lúc nào đó ngay cả nói chuyện con cái cũng không còn muốn nói gì với ba mẹ, nếu lỡ sau này có gặp chuyện dù là lớn hay nhỏ cũng ôm đồm không dám nói lời nào. Bởi vì nói ra thì người bị chỉ trích lại là bản thân, ngoài ra không nhận được bất cứ lời động viên, an ủi nào. 

Nhìn chung những áp lực mà gia đình tạo ra tất cả đều vì sự ích kỷ của bản thân, muốn hơn thua với những gia đình khác để chứng tỏ rằng gia đình họ hơn người ta. Điều này vô tình đã tạo nên ác cảm với chính những đứa con của họ. Cũng vì đó mà sau này tình cảm gia đình sẽ là thứ mà họ sẽ không bao giờ kiếm lại được. 

Biết rằng ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, những ước mơ hoài bão của mỗi người đều đáng được tôn trọng. Cái cần nhất chính là sự động viên khích lệ tinh thần chứ không phải sự so sánh, chỉ trích khi thất bại của gia đình. Gia đình là cái nôi, là nền tảng, là tấm gương để con cái noi theo. Người đời hay truyền miệng nhau nhà là nơi yên bình nhất để trở về... nhưng không phải ai cũng có nhà để về, không phải ngôi nhà nào cũng bình yên để chờ mình quay về. Nói không chừng đó lại là nơi mà sóng gió cuộc đời bắt đầu. 

Trong xã hội này, ít nhiều chúng ta cũng sẽ gặp được những người ngại giao tiếp với người khác. Vậy thì nguyên nhân là do đâu? Do họ căn bản là người không thích nói chuyện với người khác? Hay là do họ không biết nói gì? 

Nguyên nhân lớn nhất chắc có lẽ là do môi trường sống. Một đứa trẻ bình thường, vui vẻ, lạc quan, sống trong một gia đình hạnh phúc không thể lại là người thiếu khả năng giao tiếp được. Chỉ là do gia đình ít tạo điều kiện cho con cái tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Lâu dần sẽ hạn chế khả năng giao tiếp hay một căn bệnh khác nữa chính là... sợ người lạ. 

Nếu như môi trường sống có vấn đề thì về sau sẽ tạo thành bóng ma tâm lý khiến cho những đứa trẻ phát triển và lớn lên với hàng tá suy nghĩ tiêu cực. Nguy cơ dẫn đến quyên sinh là rất cao! Minh chứng cho việc này chính là việc gia đình bắt con mình phải học hành ngày một nhiều, định ra mức xử phạt nếu như kết quả của con không đạt như ý nguyện, thua kém bạn bè,... 

Ở nước ta trong những năm vừa qua không ít thiếu niên đã chọn cách quyên sinh để giải thoát cho mình vì phải chịu quá nhiều áp lực từ gia đình, trong suốt quá trình không nhận được sự thông cảm và thấu hiểu của bất kỳ ai nên những thiếu niên đó đã có những suy nghĩ dại dột mà không còn cách nào có thể khắc phục được. Đổi lại chỉ là sự hối hận muộn màng từ phía gia đình.

Tại sao không để con mình được tự do phát triển, tự do ở đây không phải để con muốn làm gì thì làm mà là được tự do làm những gì mình mong muốn hợp lý nhất có thể, gia đình ở bên cạnh động viên, khích lệ tinh thần, ủng hồ con vững bước trên đường đời. Rèn cho con tính tự lập tự nhỏ để sau này bước vào đời còn biết cách tự lo cho mình, tự chịu trách nhiệm trước những quyết định của mình. Bên cạnh đó vẫn sẽ âm thầm ở phía sau dõi theo, bởi vì họ không thể đồng hành cùng con trong suốt quãng đường còn lại. 

Mỗi người chúng ta đều chỉ sống được một lần trong đời, tại sao không sống đúng với những gì mình mong muốn. Miễn là không làm trái với đạo đức, không trái với xã hội là được. Con cái giống như một tờ giấy trắng chưa viết gì, hình thức trình bày phụ thuộc rất lớn vào gia đình! 

© Tee - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chuyện Cũ Mình Hãy Quên Đi | Blog Radio 874

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình đi đến tự do

Hành trình đi đến tự do

“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Hãy trao yêu thương khi còn có thể

Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa

Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em

Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.

Lá thư gửi đến thiên đường

Lá thư gửi đến thiên đường

Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.

Đắng cay

Đắng cay

Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi

Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.

Đơn phương yêu một người

Đơn phương yêu một người

Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?

Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Câu chuyện về một nhà thơ…!

Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.

back to top