Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

2025-12-05 15:00

Tác giả: trân huyền


blogradio.vn - Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

***

Ngày ấy, tôi có một người theo đuổi. Một người chênh lệch với tôi về mọi thứ: trình độ, công việc, gia cảnh, tuổi tác hay thậm chí là những thói quen sinh hoạt hằng ngày.

Tôi chần chừ, phân vân và có phần lãng tránh. Bởi người đời nói đúng, nếu biết trước sẽ không có kết quả sao phải cố chấp bắt đầu.

Nhưng họ nhẫn nại, kiên trì và đầy nỗ lực. Vậy là tôi cược, cược một ván lớn với số phận.

Tôi bắt đầu một cuộc tình trong sự dè dặt của mọi người. Xung quanh tôi, tôi biết bạn bè vốn không ủng hộ nhưng họ tôn trọng nên không phán xét hay đã kích mà thỉnh thoảng chỉ cho vài lời khuyên be bé.

Đáng ra tôi không nên bắt đầu, tôi biết. Tôi cũng biết con đường đó sẽ vô vàng chông chênh cũng có thể là hoàn toàn không thđi đến đích. Nhưng vẫn cố chấp. Tôi tin mình có khả năng lay động họ và họ có khả năng vượt trội vì mình.

Sau khoảnh khắc đỏ mặt đó thì cũng đến lúc tôi đỏ mắt. Tôi chợt nhận ra đôi khi yêu một người chính là một cuộc chiến. Tôi phải chiến đấu với gia đình, công việc, bạn bè mà thậm chí là chiến đấu với thói quen của họ và cả những dư luận xã hội. Tôi phải ra sức tranh giành thời gian rãnh rỗi hiếp hoi của họ với gia đình, với những cuộc vui bè bạn hay những trận game miệt mài của họ. Tôi bỏ ngoài tai mọi phán xét của người khác, phớt lờ những ý kiến kiểu như “Nó không phù hợp với mày.” Đúng, nhưng tôi không cần phù hợp, tôi cần hạnh phúc. Và ngày ấy tôi nghĩ đó là hạnh phúc.

Chúng tôi bên nhau mặc kệ mọi thứ đang tấn công vào tình yêu của 2 đứa. Mãi đến khi bạn bè dần dần chấp nhận và tôi thì tin tưởng tuyệt đối vào kì vọng của mình thì sụp đổ.

Tôi chết lặng khi nhận ra sự thật bàng hoàng. Người ta phản bội. Một sự phản bội được giấu kín đằng sau những lời ngon tiếng ngọt, những cử chỉ âu yếm ngọt ngào. Sáng hôm ấy, có người quen gửi cho tôi bức ảnh người đó và một cô gái mặc áo đôi ở một công viên mà tôi và hđã từng hay hẹn hò.

Tôi không tin vào mắt mình. Tình yêu này đáng lí đã phải chết đi khi bị tấn công bởi dư luận, các mối quan hệ xã hội, bởi gia đình, hoàn cảnh và các yếu tố chênh lệch…Nhưng chúng tôi đều đã vượt qua được hết mà cuối cùng lại chẳng thắng nổi một người xa lạ - người thứ 3.

Tôi muốn nghĩ gì đó để biện hộ cho bức ảnh đó rằng mọi thứ không như tôi thấy. Nhưng trong phút chốc bộ não hoàn toàn tê liệt, cơ thể mất hết năng lượng làm cho cơ hàm và 2 cánh môi chẳng còn sức lực mà mấp máy. Tôi dồn hết chút sức lực cuối cùng nhắm mắt lại, hít thật sâu đđẩy ngược những giọt nước mắt đang trực trào vào trong. Tôi sợ người khác thấy tôi thất bại.

Ngu ngốc, ngu ngốc thật sự. Tôi đã chống lại bao nhiêu lời dèm pha, phán xét và khuyên nhủ của mọi người để sống với lựa chọn mà mình tin là đúng. Để rồi cuối cùng, thứ tôi nhận lại là một sự phải bội, một sự coi thường và một sự chà đạp lên cái lòng tự trọng rất lặng lẽ của mình.

Tôi leo lên xe chạy mấy vòng thành phđể những giọt nước mắt còn đang ghìm lại có cơ hội tuôn ra. Tôi khóc. Khóc như một đứa trẻ vừa bị bạn cùng bàn giựt mất món đồ chơi yêu thích mà không thể nào mua lại được. Tôi biết, nếu ai đó trên đường thấy mình đang khóc thì chắc là không biết giấu mặt vào đâu nhưng lúc ấy, sự uất ức lấn át cả lí trí đó rồi. Tôi không còn đủ bình tình để mà tính toán mình phải làm gì, làm thế nào ngoài việc vừa khóc tức tưởi vừa chạy xe vô định.

Sau một hồi trút hết những ấm ức vào trong nước mắt rồi tống mãnh liệt nó ra ngoài. Tôi đã tự trấn tĩnh lại và trở về nhà như chẳng hề có việc gì xảy ra. Tôi bắt đầu đấu tranh nội tâm để tìm một hướng giải quyết. Tôi phải làm gì? Nhắn tin làm loạn lên? Im lặng chịu đựng? Hay chạy ngay tới chỗ làm để trả đũa cho sự hèn hđó của họ.

Cuối cùng tôi chọn im lặng như thể chưa từng có chuyện gì đã xảy ra. Sau hôm đó, tôi bị bệnh. Họ vẫn điện thoại, quan tâm, vẫn mua thuốc, vẫn mang đăn đến. Có một sự thật không thể chối cãi là chúng ta có thể lơ đi thái độ hay lỗi lầm của họ nhưng không thể bỏ qua những ấm ức của bản thân mình. Họ càng tỏ ra iu thương, tôi càng thấy tức tưởi, càng khó chịu và thêm phần sợ hãi. Con người này sao có thể trơ trẽn đến thế!

Sau đó của tôi là những ngày vô cùng u ám. Tôi tuyệt vọng, không còn một chút động lực nào cho cuộc sống. Tôi không biết mình phải cố gắng vì điều gì, cũng không hiểu đang giả vờ vì cái gì nữa. Vì tiếc những ngày tháng tôi đã cố gắng nên muốn níu giữ lại một người đã muốn rời đi hay vì ngu ngốc tới tới mứcvẫn còn muốn bảo vệ con người ấy đến tận phút giây này. Có lẽ là “ngột ngạt”?. Giá như ngày ấy tôi cứng rắn thêm chút nữa. Nhưng sự thật là cuộc đời chẳng có giá như. Và tôi thì thua cược rồi!

Tôi quyết định gửi tin nhắn chia tay. Tôi đã không hđá động về bức hình kia đơn giản vì tôi đủ mệt rồi. Suy cho cùng, kết thúc vẫn là kết thúc. Có lấy một lý do gì đó ra để dày vò người kia thì kết thúc ai cũng phải đau y như vậy. Nên thôi, tôi chỉ nhắn võn vẹn 1 tin nhắn “Em mệt rồi, mình chia tay đi…” rồi tắt điện thoại không bận tâm sau đó phía bên kia phản ứng thế nào?

Không phải tôi tự cô lập mình hay trốn chạy thực tại, chỉ là tôi không muốn nhìn thấy mấy thứ giả tạo đó thêm một lần nào nữa. Những ngày im lặng, tôi thu mình lại, tự làm bạn với chính mình. Tôi nhớ như in những ngày đầu họ xuất hiện trong cuộc đời tôi. Đó là một ngày trời mưa tầm tã, hđã không ngần ngại đứng dưới những trận sấm chớp chỉ đđợi tôi tan ca. Câu nói ấy vẫn văng vẳng trong đầu tôi, rõ như thể mới vừa hôm qua: “Anh biết em đã mang nhiều tổn thương từ người khác trong quá khứ, sau này anh sẽ bù đắp hết tất cả những tổn thương mà bọn họ gây ra, anh sẽ không bao giđể em lại một mình.”

Đúng, họ không để tôi lại một mình mà họ buộc tôi vào một câu chuyện đến tận 3 “mình”. Tự dưng thấy tủi thân đến lạ. Có lẽ lúc này chỉ có chiếc gối đang thấm đẫm nước mắt là thứ thấu hiểu hết những gì tôi đang phải chống chịu.

Tôi bắt đầu học cách không đợi tin nhắn mỗi tối. Không tự tưởng tượng người kia đang bận hay đang ngủ. Tôi cài chế độ im lặng mọi thứ liên quan đến họ. Nhưng chẳng hiểu sao, ngay cả khi không còn hiện diện, họ vẫn ám ảnh trong từng giấc ngủ chập chờn. Hóa ra, người ta không rời bỏ mình bằng hành động, mà bằng sự lạnh lùng có chđích. Hóa ra, mọi sự kết thúc đều đã được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp tự trước và được che đậy bằng chiếcvỏ nhạt màu, đđể chúng ta nghĩ rằng mọi thức vẫn ổn, vẫn vẹ nguyên.

Vài ngày sau, hđăng trên dòng trạng thái của mình “Chiều hôm ấy, em khiến anh đau lắm” bên dưới còn kèm theo biểu tượng thương thương của người kia nhân tình của họ. Tôi cười nhạt. Con người ta có thể trơ trẽn đến thế là cùng. Tôi lặng lẽ một mình chạy hết con phố này sang con phố khác. Khi ấy, không biết bao nhiêu suy nghĩ hờn mác đầy giận dữ lần lượt nhảy trong đầu mình.

Tôi chưa từng dám tưởng tượng rằng, sau tất cả những phản bội đê hèn đó, họ lại còn trơ trẽn quay sang trách ngược tôi.

Họ chẳng mảy may bận tâm rằng để nói lời chia tay, tôi đã khóc bao nhiêu đêm trước đó và bao nhiêu ngày sau vẫn chưa dừng lại.

Họ chẳng có lấy một phút giây nào để nhìn thấy tôi gầy rộc đi, với quầng mắt thâm đen ôm lấy đôi mi sưng húp.

điều gì ư?

Chẳng phải vì thứ niềm tin khờ khạo mà tôi đã cố chấp đặt vào hđó sao?

Dòng suy nghĩ hờn mác bị cắt ngang khi tôi dừng lại ở ngã tư. Giá mà mỗi ngã rđời người cũng có đèn đỏ; khi ấy, người đang vui sẽ chẳng đánh mất niềm vui, còn kđang buồn cũng không phải bước đến khoảnh khắc buồn hơn hiện tại.

Sau tất cả những sự thật phũ phàng đó, tôi nhận ra rằng, con người ta vốn ích kĩ đến thế. Mặc kệ những điều tồi tệ họ đã gây ra, họ vẫn muốn một kết thúc hợp lý nơi họ hoàn toàn đáng thương, hoàn toàn vô tội.

Tôi đưa tay quẹt vội nước mắt còn trên mặt, như thể chỉ còn một cơ hội cuối cùng để cứng rắn. Giống như khi ai đó đăng một trạng thái, mình thích, mình thả tim. Nhẹ nhàng vậy thôi mà trong lòng thì đã dành trọn một phần tình cảm cho điều đó. Rồi đến khi mình không còn được thích điều đó nữa, mình lại phải trút hết bao tình cảm để bấm thả tim thêm một lần nữa để bỏ đi. Cũng chỉ là một cái chạm, nhưng đâu ai biết phía sau là cả một quá trình lòng lặng lẽ đổi thay.

Tình cảm cũng thế. Ngày còn yêu, mình trao hết dại khờ, chân thành, không đắn đo giữ lại chút gì. Và khi đến lúc buộc phải rời đi, kỳ lạ thay, trái tim không cho phép mình quay lưng ngay lập tức. Nó đòi được yêu thêm một lần sau cuối. Một lần cuối để trút hết tàn tích yêu thương, như thể gom góp từng mảnh tim còn vỡ vụn, ném vào cuộc tình đang hấp hối. Như một kẻ biết mình sắp chết nhưng vẫn thắp thêm lần lửa cuối cùng không phải để sưởi ấm, mà đđốt sạch.

Cháy xong rồi, chỉ còn lại tro tàn và một trái tim rỗng, lặng yên như chưa từng biết thế nào là yêu thương hay nhung nhớ.

Người ta thường nghĩ, rời đi là kết thúc. Nhưng không rời đi là lúc mình tự tay kết liễu phần tử tế nhất của bản thân cho chính cuộc tình đó, rồi lặng lẽ sống tiếp với chính mình một kẻ đã không còn nguyên vẹn.

Sau tất cả, điều khiến tôi gục ngã không phải là sự phản bội của họ, mà là cảm giác như tôi vừa phản bội chính bản thân mình. Tôi đã đứng về phía một người, trong khi bản thân mình đang bị tổn thương đến mức uất nghẹn mà không thể lên tiếng. Tôi đã chọn họ, còn chính mình tôi để lại phía sau.

Tôi im lặng đúng lúc mình cần được bảo vệ, nhẫn nhịn ngay khi mình đáng lẽ ra phải được yêu thương. Tôi tha thứ cho họ hết lần này đến lần khác, nhưng chưa một lần đứng lên vì chính mình. Tôi gọi đó là yêu, nhưng giờ tôi biết, đó là từ bỏ. Từ bỏ bản thân mình.

Cái đau không nằm ở việc họ rời đi, mà là ở chỗ tôi đã từng tin họ hơn tin chính mình, đã bỏ ngoài tai tất cả chỉ vì chọn họ. Tôi biết, tôi đã sai không phải vì yêu nên sai, mà vì đã ngược đãi trái tim mình đến thế.

Giờ thì tôi ngồi đây, giữa những mảnh vỡ. Không còn ai để trách, không còn ai để hỏi “Tại sao?”. Chỉ còn lại chính mình và một lời xin lỗi muộn màng cho bản thân: Xin lỗi vì đã không đủ yêu mình khi cần nhất.

Cuối cùng tôi cũng hiểu: thương một người là bản năng, thương chính mình lại là bản lĩnh sinh tồn duy nhất còn xót lại.

Tôi nhặt lại từng mãnh vỡ của chính mình để chuẩn bị cho một cuộc tái sinh bản lĩnh dù không còn nguyên vẹn.

Suy cho cùng, thay vì đặt sự bình yên của mình vào tay ai đó, thì tự mình gìn giữ vẫn là lựa chọn hoàn hảo nhất.

Tình cảm con người cần nhất vẫn là sự chân thành.

Chúng ta chân thành yêu, người ta chân thành đón nhận và trân trọng. Cuộc sống vốn đã đủ phức tạp — tình cảm, lẽ ra nên đơn giản hơn.

Chẳng phải thích là thích, không thích là không thích. Thương thì quan tâm, không thương thì bước qua.

Cớ gì cứ phải biến sự chân thành của người khác thành một cuộc đấu trí?

Phải chăng, suốt đoạn đường dài đã qua, tôi cũng chỉ là một nhân vật trong câu chuyện mà họ muốn tự tay thêu dệt?

Thật ra, trở thành một điều gì đó đặc biệt trong cuộc sống của ai đó khi không chắc họ đủ chân thành là một dạng áp lực.

Lúc nào cũng phải suy đoán xem mình còn quan trọng với họ hay không, phải cố gắng đủ kiểu để giữ cho mình một vị trí mà họ có thđã quên.

Khi thấy họ không còn vui như những ngày đầu, lại phải ra sức vực tinh thần, chỉ vì một mục tiêu duy nhất: giữ cho mối quan hệ không rơi vào đổ vỡ.

Chúng ta cứ mãi miết chạy theo vài câu chuyện do họ vẽ nên, mà quên mất:

Điều gì có giá trị thật sự thì không cần giữ vẫn bền lâu.

Còn điều gì chỉ là lớp vỏ bóng bẩy mà người khác cố dựng lên thì giữ cách mấy, cũng không phải của mình.

Cái sai lớn nhất của chúng ta, có lẽ là tự cho rằng mình là điều gì đó đặc biệt trong cuộc đời người khác.

Và sai lầm tiếp theo, là nghĩ rằng mình có thể lay chuyển những kẻ đã chọn đi một con đường khác.

Thế nên, có những cuộc tình ta biết rõ đã không còn lý do để tiếp tục, nhưng vẫn chần chừ… không nỡ rời đi.

Khi đủ bản lĩnh để nhìn lại, cả tôi và bạn đều sẽ phải thừa nhận: chúng ta đã sai.

Sai ở chỗ dễ dàng lãng quên những khoảnh khắc buồn tủi, những ấm ức mà họ từng mang lại.

Sai ở chỗ đã quá phung phí sự tử tế, lòng lương thiện, những sẻ chia – hay đôi ba lần nhẹ dạ…

Và cuối cùng, sai ở chỗ, chúng ta đã tôm về mình một đống mất mát ở niềm tin.

Cảm giác cuối cùng còn sót lại trong tôi, sau tất cả những đổ vỡ, không còn là buồn… cũng chẳng phải vui.

Suy cho cùng, chỉ là một khoảng trống không cảm xúc, không bận tâm, không còn gì cả.

Vài ba người đi ngang qua cuộc đời, có thể chỉ để lại cho ta một thứ vốn liếng duy nhất: mấy chữ “overthinking” thốt ra hời hợt từ miệng họ…

Nhưng hđâu biết rằng, những năm tháng đó, ta đã chật vật và cố gắng đến mức nào để giữ lấy điều mình tưởng là tình yêu.

Vậy nên, tin tôi đi…

Chúng ta không sống sót nhờ tình yêu của người khác. Chúng ta sống sót nhờ sự tử tế cuối cùng mà ta chọn dành cho chính mình.

Có những cuộc tình không kết thúc bằng chia tay. Nó kết thúc bằng việc một người lặng lex học cách sống sót…với tất cả những vết thương mà người kia chưa bao giờ quay lại để chữa lành.

Cuối cùng, tôi không còn chờ họ nữa; không mong tin nhắn cũng không tự vẽ thêm hy vọng. Nhưng mỗi khi trời mưa, tôi vẫn thường nhìn ngắm những giọt mưa để chắc chắn rằng tôi thật sự đã vượt qua rồi - những mùa mưa năm ấy…

© Trân Huyền - blogradio.vn

trân huyền

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

back to top