Chiến thắng bản thân mình
2025-11-25 19:20
Tác giả:
Nhu Uyen Nong
blogradio.vn - Tôi biết tôi là người có năng lực, tôi luôn nói với bản thân như vậy. Tôi tôn trọng bản thân và luôn trân trọng từng sự cố gắng nhỏ của chính mình. Như cái cách tôi đang phải cố gắng đấu tranh với sự hỗn độn những cảm xúc tiêu cực này. Tôi biết là tôi sẽ thắng, tôi luôn thắng.
***
Khi cảm xúc luôn bị gạt qua một bên, cảm xúc sẽ luôn ở đó, từng chút chất đống lại, chờ cho đến khi đủ lớn, nó sẽ sụp đổ… Nhưng tôi đã dọn dẹp được mớ hỗn độn cảm xúc đó và chiến thắng bản thân mình...
Căng thẳng, buồn phiền, thất vọng,... tất cả mọi thứ ở hiện tại cứ như đang muốn bóp nghẹt cảm xúc của tôi. Những kỳ thi đối với học sinh lớp 12 như chúng tôi thật sự rất quan trọng. Làm thế nào để thoát ra khỏi tình trạng này?
Tôi cứ như đang lạc trong mê cung không thể tìm được đường thoát ra, giờ chỉ có thể ngồi co ro bên một bức tường cao chắn ngang không thể phá vỡ, tự hỏi bây giờ phải đi đâu để tìm được lối ra đây?
Những cảm xúc tiêu cực đan xen, tôi đã khóc cạn nước mắt rồi, làm sao đây, tôi có thể phá vỡ cục diện này không? Ngẫm lại, tôi tự hỏi, những thứ trước giờ tôi đạt được có phải chỉ là do may mắn không? Không, tôi không thể để những cảm xúc tiêu cực này làm mất niềm tin vào bản thân. Tôi biết rằng tôi là một người có năng lực mà. Những thứ tôi đạt được là những thứ mà tôi dùng năng lực bản thân để có được, huy chương, giải thưởng, danh hiệu,... tất cả mọi thứ.

Con đường phía trước còn dài tôi không thể bị những cảm xúc tiêu cực này kéo lại, tôi phải gọi tên và làm rõ từng thứ một, điều gì khiến tôi trở nên như thế này. Có lẽ tôi cần thêm một thành tích để củng cố niềm tin vào bản thân, tôi không thể để bản thân nghi ngờ chính mình như vậy được. Tôi phải tiếp tục học tập để chuẩn bị cho kỳ thi chính thức. Tôi không muốn do dự, tôi không muốn sợ hãi, tôi không muốn ngờ vực. Dù cho phía trước là gì thì tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến bước, tôi tin rằng bản thân có thể xử lý được tất cả, chỉ cần tôi có niềm tin vững chắc vào bản thân mình.
Không thể phủ định một điều rằng, những lần thất bại trước đó đã làm cho tôi thật sự cảm thấy sợ hãi như thế nào. Tôi sợ đối mặt, tôi muốn bỏ chạy, tôi có thể cho phép bản thân mình chạy không? Không, tôi không muốn bỏ chạy, cho dù tôi thật sự sợ hãi thì tôi vẫn muốn đương đầu. Những cảm xúc này là gì đây? Tôi phải làm gì với mớ cảm xúc hỗn độn ấy? Tôi chẳng muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn tĩnh lặng. Hình như là hiệu quả rồi, nếu chưa thể tiến bước, thì dừng lại nghỉ ngơi, tôi không muốn quay đầu bỏ chạy, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.
Tôi biết tôi là người có năng lực, tôi luôn nói với bản thân như vậy. Tôi tôn trọng bản thân và luôn trân trọng từng sự cố gắng nhỏ của chính mình. Như cái cách tôi đang phải cố gắng đấu tranh với sự hỗn độn những cảm xúc tiêu cực này. Tôi biết là tôi sẽ thắng, tôi luôn thắng.
Tôi đã luôn làm việc như một cái máy, luôn không để cảm xúc ảnh hưởng đến những điều cần thiết mà tôi phải làm, dù như thế nào thì vẫn sẽ đọc sách, vẫn sẽ học, vẫn sẽ tiến lên, vì đây là điều tôi cần làm. Và giờ tôi biết rằng, có lẽ, tôi cũng cần được nghỉ ngơi đúng cách.
Niềm tin, hy vọng, mục tiêu, những thứ tôi đang theo đuổi chính là thứ mà tôi cảm thấy thuộc về, tôi tin chắc rằng tôi sẽ làm được, tôi sẽ đạt được những điều mà tôi mong muốn. Tôi muốn chạy, nhưng là chạy về phía trước chứ không phải bỏ chạy với sự sợ hãi kia. Cơ hội kia tôi sẽ nắm lấy, những thách thức kia tôi sẽ vượt qua. Tôi biết bản thân tôi có gì và cần làm gì để đạt được những điều mà tôi mong muốn.
Nếu cuộc sống này là đại dương, thì hãy giao cho tôi vị trí thuyền trưởng.
© Nhu Uyen Nong - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Vì Mọi Chuyện Rồi Sẽ Ổn Cả Thôi | Blog Radio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.








