Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gửi đến tôi - Cô gái tuổi 22

2025-09-05 21:05

Tác giả: Austin Hân Nguyễn


blogradio.vn - Màu của thời gian là gì? Chẳng ai biết mùi, màu, vị của nó cả. Một chiếc lá đang rơi là thời gian đang chảy. Chiếc kim giây đang chạy là thời gian đang trôi.

***

Sài Gòn, 0h25p sớm ngày 11.10.2022

Một ngày mưa…

Gửi tôi – cô gái tuổi 22 với đầy hoài bão,

Cậu biết không, mỗi cô bé hay chàng trai bước đến thế giới này đều mang trong mình cái mộng ước về một sự trưởng thành ngọt ngào, nơi ta có thể thả hồn tự do chao lượn giữa trời mây, nơi ta có thể sống theo ý mình, đi đến những nơi mình thích và làm những gì mình muốn, và sẽ không bị gò bó bởi bất kỳ ai! Nhưng liệu có phải “một khi bước chân ra khỏi vùng trời mới là bạn đã rời bỏ đi một nơi cho bạn sự an toàn”?

Hẳn, cậu đang tự hỏi là ai đã viết nên những dòng chữ này? Đó chính là cậu, là cậu của 4 năm về trước, là cậu khi đang đứng giữa cái ranh giới của tuổi 18 – cái tuổi mà người ta sẽ xem cậu là trưởng thành và sẽ đứng trước những ngã rẽ lớn của cuộc đời đó. Phải, chính là lúc đó, lúc cậu đang ngồi trăn trở và viết nên những dòng thư này, tôi biết cậu đã nhớ ra, chỉ có tôi vẫn không thể biết và luôn cứ thắc mắc về cậu thôi.

Cậu còn nhớ, điều gì được xem là khủng khiếp nhất với con người không?:

“Kim đồng hồ tích tắc tích tắc

Hai tiếng động nhỏ bé kia

Hơn mọi ồn áo gầm thét

Là tiếng động khủng khiếp nhất đối với con người

Đó là thời gian…”

“Ta biến thành con tàu, thành tấm vé

Những ban mai lên đường.”

Đúng, đó là những câu thơ mà chúng ta đã đối mặt trong đề kiểm tra Văn đầu năm 12 đấy. Chúng ta đã có một chút sững sờ khi đọc lấy những dòng thơ này, vì nó quá thấm, nhỉ? Hôm qua đã qua và ta chỉ có thể xếp nó lại vào một góc nhỏ của trái tim. Còn hôm nay và ngày mai thì vẫn là một dấu chấm hỏi phía trước.

Màu của thời gian là gì? Chẳng ai biết mùi, màu, vị của nó cả. Một chiếc lá đang rơi là thời gian đang chảy. Chiếc kim giây đang chạy là thời gian đang trôi.

Khi mình còn bé, thời gian là màu hồng. Mình được nằm trong vòng tay yêu thương của mọi người, mình được vui chơi, được bay nhảy và chẳng phải nghĩ điều gì xa xôi!

Đến bây giờ ư, cô gái tuổi 18 đã không còn thấy màu hồng của dòng thời gian nữa. Những thay vào đó, tôi thấy được màu xanh da trời. Đó là hy vọng, là khát khao, là niềm tin, là ước mơ, hoài bão cho quãng đường sắp tới. Và đi kèm theo đó, đó phải là những vấp ngã, những hụt hẫng.

Đúng vậy, tôi – cũng chính cậu ở 4 năm trước đấy là người đang đứng trên những dòng cảm xúc trải dài đó đây!

Cậu biết vì sao tôi viết cho cậu bức thư này không, vì tôi đang tự hoài nghi về chính mình! Tôi đã nhìn cuộc đời này bằng màu hồng của tuổi thơ và màu xanh tươi rói của ngưỡng tuổi trưởng thành… Mãi đến lúc dòng thời gian của tôi bị màu đen ùa vào – đó chính là lúc tôi nhận ra, dẫu mai sau, dù tôi có lớn đến đâu, dẫu tôi có bước ra xã hội với một khí thế nào, dù có sợ nắng nóng cháy da mình, sợ gió lớn thổi bản thân đi mất, thì tôi cũng chẳng còn thể thể cuộn mình lại như thời ấu thơ và sà vào lòng bố mẹ nữa… Dù chỉ một lần – bởi sự khắc nghiệt của cuộc đời đã cuốn đi mất cái chỗ ngả dựa đầy ấm áp đầy của một đứa trẻ tuổi mới lớn.

Tôi vẫn nhớ hôm nhận giấy báo đại học, tôi vẫn còn nằm nũng nịu với mẹ:

- Ối, con chẳng muốn rời xa mẹ đâu. Rồi ai sẽ đánh thức con dậy hằng ngày chứ!

- Mày lớn rồi, phải tự mà lo lấy, phải trưởng thành lên. Nhưng nhớ rằng, mẹ luôn ở đây mỗi khi con cần! – Mẹ ôm tôi và nói.

Mẹ không nói sẽ nhớ tôi, nhưng tôi thấy mẹ có buồn. Mẹ không giữ tôi ở lại, nhưng tôi thấy mắt mẹ có lệ.

Mắt ba tôi thì không có lệ, nhưng Người chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi rồi cười. Ba tôi vui và tự hào vì con gái mình đã lớn, đã tìm được đam mê và tiếp tục con đường học vấn. Ba tôi lại càng nói không nhớ tôi, nhưng lại bảo rằng “mẹ sẽ nhớ con”…

Bao lâu rồi cậu chưa về quê nhỉ? Vẫn con đường dẫn ta qua ngỏ, đến từng ngóc ngách ngôi nhà xưa ấy. Con đường quê mẹ đưa ta về với ngoại, con đường thật hiền đếm những bước chân bé nhỏ đầu tiên. Thời gian dạy cho ta hiểu về giá trị của cuộc sống, cuộc sống lại dạy ta phải biết quý trọng thời gian. Có quá nhiều thứ mất đi rồi ta mới biết trân trọng nó.

Có một sự thật rằng mình đang rất sợ và hoảng loạn! Mình thật sự không thể tưởng tượng nổi, khi không còn nơi để tựa vào, liệu mình có thể tiếp tục theo đuổi đam mê, tiếp tục sống tiếp thật tốt với những gì cha mẹ đã kỳ vọng không.

Có những người, càng lớn thì sức chịu đựng lại càng cao, lại càng giỏi gồng gánh nhiều điều. Vậy cậu có phải một mẫu người như thế không nhỉ? Tôi của hiện tại thôi, là đã hơn một lần khát khao mình được bé lại, để lại lần nữa tắm mình trong dòng sông tuổi thơ ấy… Vậy cậu thì đã có bao lần mơ thế rồi? Trưởng thành có phải là học cách đối diện với cô đơn, nỗi buồn? Trưởng thành cũng là học cách tự đối diện với bản thân mình ư?

Tôi không mong nhận được hồi âm cho những câu hỏi trên, vì tôi biết, tôi sẽ làm nên cậu. Do vậy, tôi xin cất bức thư này lại đây, và chôn sâu vào một góc để hy vọng một ngày nào đó, khi tôi là cậu – và đọc được bức thư này, tôi sẽ tự có được tất cả những câu trả lời thỏa đáng cho riêng mình!

Mưa đang rơi. Trời đang se lạnh. Lòng tôi vẫn chưa thể ấm lên. Lá cũng đang rơi. Xe cũng đang chạy. Dòng người vẫn đang vội vã lướt qua.

Từ chính cậu năm 18 tuổi…

© Austin Hân Nguyễn - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cứ Đi Rồi Sẽ Đến, Cứ Làm Rồi Sẽ Thấy Kết Quả | Blog Radio

Austin Hân Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Bình an sau giông bão (Phần 1)

Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

back to top