Phát thanh xúc cảm của bạn !

Giữa thế giới ồn ào, tôi lặng lẽ tan vỡ

2025-08-01 20:30

Tác giả: Loree


blogradio.vn - Nhìn bề ngoài, có thể trông tôi như một người bình thường, nhưng bên trong lại là một trái tim đầy những mảnh vỡ lặng im, chiếc áo khoác có lẽ chính là lớp vỏ bọc cực kỳ hoàn hảo.

***

Có một ngày, cô gái nhỏ đi lạc. Không phải giữa phố xá, mà trong chính mình.

Một ngày tưởng như bình thường – mà lòng thì chơi vơi không tên.

Và giữa dòng người, cô im lặng làm bạn với nỗi cô đơn… như đã rất quen.

Có một quãng ký ức bị bỏ quên.

Nó không đủ dữ dội để tôi phải khắc ghi, nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng đến mức có thể lãng quên.

Năm ấy, tôi mười tám tuổi. Một ngày hè tháng Sáu, kỳ thi cuối ở trường đại học vừa diễn ra. Tôi vừa học, vừa đi làm thêm. Sáng đi thi, tối đi làm. Một guồng quay không dừng. Mọi việc bên ngoài diễn ra khá ổn, nhưng bên trong thì chơi vơi đến lạ. Nhịp tim vang lên từng hồi, tổn thương, đau đớn trong lặng câm.

Hôm đó, sau khi thi xong, tôi không muốn về nhà. Bỗng dưng tôi nhớ đến Công viên Thủ Lệ – nơi mình từng đến hồi nhỏ. Nhưng ký ức về thời thơ ấu đã quá mờ nhạt rồi, chỉ lấp lánh đâu đó hình ảnh cả nhà ngồi ăn trên bãi cỏ. Tôi quyết định quay lại. Một mình. Dường như trong khoảnh khắc đó, tôi đã thấy bản thân cần phải sống, sống vì chính mình, sống vì thứ ánh sáng nhỏ bé trong tôi, không bao giờ được dập tắt. Chỉ có thể sáng rực rỡ, một thứ ánh sáng lấp lánh không cần chói loá, đủ để xoa dịu tâm hồn thôi là đủ rồi.

Nắng nhẹ như phủ một tấm khăn ấm lên vai. Tôi lướt ngang qua những đứa trẻ được ba mẹ dẫn đi chơi. Lòng nhói lên. Không phải vì ghen tị mà là vì nhớ một điều gì đó rất xa. Rất xưa cũ. Những cảm giác quen thuộc dần ùa về nơi góc trái lồng ngực, đã từng được như vậy, nhưng giờ đây cô gái nhỏ năm ấy không còn nữa, chỉ còn tôi, một kẻ lang thang chưa tìm thấy nơi an toàn.

Tóc tôi ngắn, đã tự cắt sau một trận tâm lý khủng hoảng. Mặc lên chiếc quần jeans ống loe yêu thích, áo vàng be, khoác chiếc áo gió rộng thùng thình. Nhìn bề ngoài, có thể trông tôi như một người bình thường, nhưng bên trong lại là một trái tim đầy những mảnh vỡ lặng im, chiếc áo khoác có lẽ chính là lớp vỏ bọc cực kỳ hoàn hảo.

Lang thang khắp công viên ngắm cây cối, động vật, nghe tiếng chim hót, nhìn những chú cá bơi lượn tung tăng. Và đôi mắt tôi cứ dính chặt vào chiếc máy gắp thú bông, một thú vui ngốc nghếch mà trái tim này yêu đến say đắm như cảm giác lần đầu gặp gỡ, lần đầu được chạm đến tận sâu trái tim, yêu thương chân thành mà chưa từng rời bỏ. Thực sự đấy, tôi cực kỳ thích gắp thú bông. Bỏ ra đến 140k nhưng chẳng trúng được con nào. Chiếc máy đó đúng là lừa tiền mà.

Sau đó, nhìn những đứa trẻ ham vui, trong lòng bỗng được vui lây và tôi quyết định chơi tàu lượn siêu tốc. Một mình. Mua vé. Đi bắt chuyện với mấy đứa trẻ: “Bé chơi hả, chị cũng chơi nè". Và cả đám cùng cười – xa lạ nhưng không lạc lõng. Tôi cảm thấy mình rất hợp trò chuyện, chơi đùa cùng trẻ con, chúng cứ vây quanh tôi, vui thật đấy.

Chơi xong, tôi đi bộ khắp công viên đó, rất lâu. Đeo tai nghe cả buổi, chỉ bỏ ra khi cần giao tiếp. Âm nhạc là nơi trú ẩn cuối cùng, một cảm giác tôi không bị bỏ rơi.

Hôm đó hình như cô bé ấy cảm thấy mình đã nghĩ rất nhiều. Nhưng không nhớ rõ mình đã nghĩ gì. Chỉ biết, lòng nặng như đá, và tôi thực sự thấy mình là một kẻ cô độc, không ai hiểu, không ai lắng nghe, không ai thật sự muốn chạm vào những tầng sâu nhất bên trong.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn vậy. Vẫn một mình, vẫn tự bước, vẫn đi tìm mình trong những mảnh tối lặng thinh. Chỉ khác là… tôi không còn chờ ai hiểu nữa.

Tôi hiểu mình là đủ.

Tối đó, tôi vẫn đi làm. Tôi làm ở một quán café nhỏ, vừa pha chế, vừa phục vụ bàn. Rất mệt nhưng không một lời than vãn. Vẫn làm mọi thứ như một người bình thường giữa thế giới bình thường. Nhưng trong tôi đã có một ngày khác đã diễn ra. Một ngày tôi đi lạc vào chính mình và bước ra với đôi mắt đã từng long lanh nước.

Nếu bạn từng có một ngày như thế – cô đơn, lang thang, tưởng như chẳng để lại gì…

Đừng để nó chìm vào dĩ vãng.

Vì có thể, đó chính là ngày bạn mạnh mẽ nhất.

Vậy bạn có từng có một ngày tưởng chừng rất bình thường, nhưng mãi mãi không thể quên chưa?

© Loree - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cùng Nhau Đi Qua Giông Bão Lại Buông Tay Vào Ngày Bình Yên | Radio Tâm Sự

Loree

Dành cho những linh hồn đang đi qua bóng tối, một cách chậm rãi và thật thà.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top