Phát thanh xúc cảm của bạn !

Hãy để chúng tôi được là chính mình

2025-08-04 21:15

Tác giả: Nguyễn Ánh Dương


blogradio.vn - Trong lớp, tôi ngồi lặng lẽ, nghe bạn bè nói chuyện về điểm số, về giấc mơ vào đại học, về những kỳ vọng của bố mẹ, thầy cô. Nhưng tôi lại không biết mình đang đi về đâu, mình đang chạy đua với điều gì. Tôi thấy mình như một con thuyền trôi giữa đại dương rộng lớn, không bến bờ.

***

"Tuổi học trò tưởng chừng như vô lo, nhưng hóa ra lại là khoảng thời gian ngột ngạt nhất trong cuộc đời nhiều người."

"Tôi đang học hay chỉ đang sống để làm hài lòng người khác?"

Tôi không biết bắt đầu từ đâu nữa. Có lẽ là từ một buổi sáng mệt mỏi như bao buổi sáng khác, khi đồng hồ reo lúc 5 giờ 30 phút, và tôi phải gượng dậy, mắt cay xè vì thức khuya làm bài tập hôm qua chưa xong. Tôi không hiểu nổi, tại sao việc đi học – một điều lẽ ra phải mở ra chân trời – lại khiến tôi cảm thấy như đang đi vào một đường hầm không lối thoát.

Tôi là học sinh lớp 11, học trường công lập ở thành phố, không phải top đầu nhưng cũng không tệ. Tôi không cá biệt, không nổi loạn, không phá phách gì cả. Tôi chỉ là một học sinh bình thường – nhưng tôi mệt. Mệt đến mức có những hôm, tôi chỉ muốn nằm lì trên giường và biến mất khỏi tất cả những tiết học, điểm số, kỳ vọng, so sánh, và cả những câu nói vô tình của người lớn.

“Tại sao điểm con không bằng bạn A?”, mẹ tôi hỏi khi thấy bài kiểm tra hóa chỉ được 6,5. Tôi cúi đầu, không nói gì. Không phải vì tôi không muốn trả lời, mà vì tôi không có gì để biện minh. Tôi đã học, tôi đã cố, tôi không lười biếng. Nhưng có vẻ như chừng đó là chưa đủ.

Với người lớn, một đứa trẻ 17 tuổi chỉ cần học. Học và học. Thành tích là thước đo, là bảo chứng cho tương lai. Nhưng ai trong số họ từng hỏi tôi rằng tôi có đang hạnh phúc với việc học không? Rằng tôi có đang thực sự hiểu, thực sự yêu thích điều gì không?

Có những ngày, tôi học liên tục từ sáng đến tối – sáng học ở trường, chiều học thêm, tối làm bài, rồi thi thử online, rồi ôn lại đề. Tôi không có thời gian để thở. Thậm chí không có cả thời gian để cảm nhận mình đang sống. Tôi sống như một cái máy được lập trình sẵn để chạy đua – không mục tiêu rõ ràng, chỉ biết không được dừng lại.

Cuối tuần, tôi không được ngủ nướng như bạn bè ngoài kia. Tôi phải đi học thêm toán, lý, văn, anh – xoay vòng như một bánh xe không hãm. Có hôm đi từ 7h sáng đến tận 9h tối mới về nhà, ăn vội bát cơm rồi lại cắm cúi làm bài.

Người lớn gọi đó là “chạy đà cho tương lai”.

Còn tôi… tôi gọi đó là đánh mất tuổi thơ.

Tôi không dám nói ra những suy nghĩ này với bố mẹ. Họ là người tốt, họ làm tất cả vì tôi. Nhưng họ không hiểu. Không hiểu rằng cái áp lực mà tôi đang gánh nó không phải chỉ là bài kiểm tra hay kỳ thi, mà là cảm giác lúc nào cũng thấy mình “chưa đủ tốt”. Lúc nào cũng thấy người khác làm được, còn mình thì không.

Mỗi lần nhìn thấy một bài đăng khoe thành tích của bạn bè – nào là được học bổng, nào là vào đội tuyển, thi quốc tế – tôi lại thấy tim mình thắt lại. Không phải vì ghen tị. Mà vì tôi lại tự hỏi: “Mình là ai trong tất cả những điều đó? Mình có gì để tự hào không?”

Tôi thấy mình trống rỗng. Như thể đang sống cuộc đời mà ai đó viết sẵn. Tôi không biết mình thực sự thích ngành gì, đam mê gì, vì từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ học những gì “nên học”, làm những gì “phải làm”. Tôi chưa từng có lựa chọn.

Tôi nhớ đã từng thích vẽ. Hồi lớp 7, tôi mê vẽ đến mức thức cả đêm chỉ để hoàn thành một bức chân dung. Nhưng rồi mọi người bảo: “Vẽ thì làm được gì? Có kiếm ra tiền không? Học hành cho tử tế đi đã.” Và tôi dần dẹp cọ, dẹp màu, dẹp cả niềm vui nhỏ nhoi ấy.

Tôi từng muốn học văn cho thật sâu, nhưng rồi người ta nói: “Văn thì mơ mộng thôi, học khoa học tự nhiên mới có tương lai.” Vậy là tôi chọn khối A, dù trong lòng không hoàn toàn muốn.

Tôi sống trong sự lựa chọn của người khác.

Và điều tệ nhất là tôi bắt đầu tin rằng, mình đúng là không xứng đáng chọn gì cho bản thân.

“Học đi, rồi sau này sẽ biết ơn.”

Họ nói vậy. Nhưng nếu đến cuối cùng, tôi chẳng còn gì ngoài một tấm bằng và những năm tháng kiệt sức, thì tôi sẽ biết ơn ai?

Tôi không muốn đổ lỗi. Nhưng tôi cũng không thể tiếp tục im lặng. Vì tôi tin rằng, tôi không phải là người duy nhất cảm thấy như thế này. Ngoài kia, chắc chắn còn rất nhiều học sinh đang học trong hoang mang, sống trong áp lực, cười trong mỏi mệt.

Có những đêm, tôi không thể ngủ. Tôi không buồn vì bài kiểm tra ngày mai, cũng không phải vì bài tập còn dang dở. Tôi thức vì một thứ khó gọi tên — cảm giác cô đơn trong chính tâm hồn mình.

Trong lớp, tôi ngồi lặng lẽ, nghe bạn bè nói chuyện về điểm số, về giấc mơ vào đại học, về những kỳ vọng của bố mẹ, thầy cô. Nhưng tôi lại không biết mình đang đi về đâu, mình đang chạy đua với điều gì. Tôi thấy mình như một con thuyền trôi giữa đại dương rộng lớn, không bến bờ.

Tôi không thể chia sẻ điều đó với ai. Vì nếu tôi nói ra, sẽ bị xem là yếu đuối, là lười biếng, là không biết cố gắng. “Ai cũng phải trải qua mà.”, “Mày chưa cố gắng hết sức thôi.”, “Không vất vả thì làm sao thành công?” — tôi nghe những câu đó đến thuộc lòng, và chúng như những chiếc gai cứa sâu vào tim.

Mỗi đêm thức trắng, tôi không chỉ đấu tranh với bài vở mà còn với chính bản thân mình — sự mệt mỏi, nỗi bất an, và cả những giấc mơ dần vỡ vụn.

Tôi từng nghĩ, chỉ cần cố gắng thêm một chút, ngày mai sẽ khá hơn, sẽ tốt hơn. Nhưng ngày qua ngày, tôi chỉ thấy mình ngày càng kiệt sức, những ước mơ ngày nào mờ nhạt và xa vời.

Áp lực không chỉ đến từ bài vở hay điểm số. Nó còn là sự kỳ vọng của người khác đặt lên vai tôi – gia đình, thầy cô, bạn bè, xã hội.

“Con phải là niềm tự hào của bố mẹ.”

“Con phải đứng đầu lớp.”

“Con phải thi đậu trường đại học danh tiếng.”

Những lời ấy không chỉ là động lực, mà đôi khi trở thành gánh nặng nặng nề, khiến tôi cảm thấy mình không có quyền thất bại.

Tôi biết, người lớn chỉ muốn tốt cho tôi. Họ nhìn thấy tương lai rộng mở nếu tôi thành công. Nhưng họ quên mất rằng, tôi cũng cần được là chính mình, được sống theo cách của mình, được có những sai lầm và học hỏi từ chúng.

Tôi bị cuốn vào một vòng quay của sự hoàn hảo. Mỗi lần làm sai, tôi tự trách bản thân không ngừng. Tôi sợ rằng một sai lầm nhỏ thôi cũng sẽ phá hỏng tất cả. Đôi khi tôi muốn hét lên, muốn buông xuôi, nhưng lại bị ràng buộc bởi sự kỳ vọng và những lời hứa hẹn tương lai.

Nếu có thể, tôi chỉ muốn một ngày được sống chậm lại. Không ai hỏi điểm số, không ai so sánh, không ai thúc ép. Tôi chỉ muốn được học vì niềm vui của việc học, không phải vì thành tích.

Tôi muốn được thử sai, được yêu thương, được cười đùa mà không lo sợ bị đánh giá. Tôi muốn được nghe những câu hỏi đơn giản: “Con có thấy vui không?”, “Con có muốn làm gì không?”, thay vì những câu hỏi áp lực như: “Sao điểm chưa cao?”, “Sao chưa giỏi hơn bạn kia?”

Tuổi trẻ của tôi nên được dành cho những giấc mơ, cho những niềm vui nhỏ bé, cho những sai lầm và bài học quý giá. Chứ không phải cho những đêm trắng với sách vở, cho những ánh mắt thất vọng, cho những nỗi sợ không tên.

Tôi viết ra những dòng này không phải để than vãn, mà để chia sẻ. Tôi muốn những người lớn hiểu rằng, áp lực không chỉ là chuyện điểm số hay thi cử. Áp lực còn là những gánh nặng vô hình, khiến chúng tôi mất đi niềm vui và sự tự do.

Nếu có thể, hãy để chúng tôi được sống với đam mê của mình, được lựa chọn và sai lầm. Hãy cho chúng tôi cơ hội được hạnh phúc, không phải chỉ khi thành công mà ngay cả khi thất bại.

Bởi vì, dù có thế nào, chúng tôi vẫn là những đứa trẻ – cần yêu thương, cần thấu hiểu và cần được phép là chính mình.

© Nguyễn Ánh Dương - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Chúng Ta Cứ Yêu Và Mãi Nhớ Người Từng Làm Mình Đau | Blog Radio

Nguyễn Ánh Dương

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

Lời nguyện ước ngày xưa

Lời nguyện ước ngày xưa

Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.

back to top