Một thoáng bất giác nhìn lại…
2024-01-16 05:25
Tác giả:
Austin Hân Nguyễn
blogradio.vn - Mẹ từng bảo: “Không phải mẹ không thích con gái. Mẹ sợ mẹ không yêu con nhiều hơn ngoại yêu mẹ. Và mẹ sợ khi mẹ phải lùi lại về sau nhìn con bước đi, con không đủ mạnh mẽ!”
***
Sự bận rộn của Sài Gòn dạy tôi cách tự mình bước đi. Sự cô đơn dạy tôi biết có gia đình phía sau thật đáng quý. Sự mệt mỏi dạy tôi cách tự mình đứng lên. Và sự xô bồ dạy tôi biết cuộc đời cũng không thể làm tôi xa gia đình mãi…
Không biết bao lần tôi cứ lên máy, đánh ra vài dòng tâm sự, xong rồi lại xóa đi. Tôi muốn viết nhiều lắm, mà đôi khi không biết nên viết từ đâu.
Tôi – một cô gái tuổi 19, cái tuổi thật đẹp với những hoài bão, ước mơ. Tuổi 19 – cái tuổi mà tôi hãy cầm bút lên và tô điểm cho nó những vì sao lấp lánh.
Lang thang trên Sài Gòn, nhìn dòng xe qua lại hối hả, nghe tiếng lá cây xào xạc cùng những bước chân nhộn nhịp, tấp nập ấy; rồi lại nhìn lên bầu trời trong xanh không lấy một dấu vết kia. Tôi tự nhủ: Bầu trời ấy cũng từng có ít nhất một chú chim bay ngang… Chắc chắn…
Cái tuổi thơ giản dị mà đơn sơ ấy…
Tôi không lớn lên ở biển, nhưng những lúc rảnh, tôi cứ thích lắng nghe tiếng sóng biển rì rào, bởi nó như lời ru mẹ thuở ấu thơ: dịu dàng, ngọt ngào, cũng đầy sâu lắng. Biển rộng lớn, như vòng tay mẹ dang rộng ra, ôm lấy, nâng niu đứa con gái bé bỏng này vào lòng, ôm lấy cả tuổi thơ, cũng như những phiền muộn, nỗi niềm trăn trở hằng ngày của tôi.
Tôi từng nghe ai đó nói, tuổi thơ như một cơn say, những gì bạn làm thì người ta nhớ, còn bạn thì không. Ừ, tôi chẳng nhớ nhiều, bởi thế giới của một đứa trẻ thực lòng rất giản đơn, nỗi buồn thì nhanh vơi, còn niềm vui thì cứ đầy ắp.

Thế lúc nào là lúc tôi nhận ra, tôi đã lớn lên?
Tôi bất giác nhận ra đã cuối năm. Đã lại một năm nữa trôi qua.
Ai cũng bảo con gái không nên mạnh mẽ. Nhưng ở giữa Sài Gòn này, không mạnh mẽ thì tôi thể hiện sự cô đơn này với ai?
Mẹ từng bảo: “Không phải mẹ không thích con gái. Mẹ sợ mẹ không yêu con nhiều hơn ngoại yêu mẹ. Và mẹ sợ khi mẹ phải lùi lại về sau nhìn con bước đi, con không đủ mạnh mẽ!”
Tôi khao khát được yêu,
Tôi đi tìm bạn.
Tôi đi tìm nguồn sống.
Nhưng tôi vẫn cần lắm gia đình.
Và tôi vẫn chưa biết thương ba, thương má.
Chưa biết thương tay cha chai sạm,
Chưa biết thương mắt mẹ nhiều nếp nhăn.
Chưa thấu hết những băn khoăn, trăn trở của Người!
Thế là đã cuối năm rồi đấy! Mấy câu thơ này tôi tự viết vui cũng cả mấy tháng nay rồi. Nhìn lại một năm qua, tôi có gì nhỉ?
Tôi đậu vào ngôi trường đại học mình hằng mơ ước. Tôi được học đúng ngành học mình yêu thích. Tôi được đến với mảnh đất Sài Gòn – nơi tôi chính thức có cuộc sống sinh viên của riêng mình – cái cuộc sống màu hồng mà giờ này năm ngoái tôi vẫn đang ao ước!
Tôi yêu Sài Gòn không? Tất nhiên rồi. Chỉ vài tháng thôi, nhưng nơi đây đang dần thân thuộc với tôi. Tôi yêu nơi này, yêu trường lớp, yêu con đường đông đúc tôi phải đến trường mỗi ngày. Tất cả tôi đều yêu và trân trọng.
Thế vì sao tôi vẫn thấy buồn? Tại sao mỗi ngày cứ phải đánh vài dòng tự tâm sự rồi lại xóa đi? Chẳng lẽ như mẹ nói sao, vì giờ đây, khi ba mẹ đã buông đôi tay tôi ra và lùi về sau, tôi lại không đủ mạnh mẽ?
Tất nhiên là không! Sự bận rộn của Sài Gòn dạy tôi cách tự mình bước đi. Sự cô đơn dạy tôi biết có gia đình phía sau thật đáng quý. Sự mệt mỏi dạy tôi cách tự mình đứng lên. Và sự xô bồ dạy tôi biết cuộc đời cũng không thể làm tôi xa gia đình mãi…
Lại sắp hết thêm một năm. Tuổi thơ đúng thật là món quà lớn nhất mà thượng đế ban tặng. Nên em à, nếu em thấy Sài Gòn mệt và cô đơn quá, hãy nhớ đến “nhà” luôn phía sau em và đợi em về. Đôi khi, sự “thèm thuồng” những ký ức ngọt ngào ấy cũng có thể giúp em mạnh mẽ hơn đấy, và em sẽ lại là một cô gái yêu đời và cười thật tươi!
Bầu trời. Vẫn trong xanh không một dấu vết… Và chắc chắn, cũng phải từng có những chú chim bay qua…
Biển xanh ấy. Mặt biển thật hiền hòa êm ả. Biển không có ưu tư, phiền muộn gì sao?...
© Austin Hân Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Mong Tháng Ngày Sau Này Vừa Đủ Bình Yên | Radio Chữa Lành
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.













