Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình
2023-12-08 05:25
Tác giả:
Lưu Thủy
blogradio.vn - Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.
***
Tâm hồn nhạy cảm thuở thiếu thời thật trong sáng, đẹp đẽ biết mấy. Tâm hồn ấy phiêu du cùng cơn gió, bồng bềnh với nước mây, khóc cùng cơn mưa tơi, run rẩy cho cái lạnh bát ngát trời. Trái tim ta biết thương yêu những điều nhỏ bé từ đó, biết rung động một tình cảm bâng khuâng từ đó. Ta sải cánh tung tăng trên những thảo nguyên hoa cỏ. Ta nức nở bùi ngùi rất vô tư với những nỗi buồn.
Nhưng rồi, ta cùng tâm hồn ấy lớn lên, bước ra cuộc đời. Những khó khăn, thử thách, những hoài nghi, trăn trở, tổn thương dập vùi, cọ xát ta. Cánh bướm nhỏ tâm hồn chấp chới trước những mùa gió lớn, con thuyền nhỏ chênh chao trước những cơn sóng lớn cuộc đời.
Đến một lúc nào đó, ta dần bị cuốn vào vòng xoáy công việc, sự nghiệp, tiền bạc, áo cơm bề bộn. Có những lúc căng thẳng, mệt mỏi, có những lúc cô đơn, có những lúc vuột mất niềm tin vào giá trị và ước mơ của chính mình. Trên hành trình trưởng thành, ta không khỏi rơi vào những bế tắc, luẩn quẩn khiến tinh thần bức bối, suy kiệt. Ta bị giam trong vòng tròn truy tìm công danh, kế sống, và sự thất vọng vì những khát vọng lớn bất toại thành...Tất cả, tất cả những điều đó cọ xát tâm hồn ta, làm nó trơ ra trước những vẻ đẹp cuộc đời, tạo ra những đứt gãy trong ta với chính bầu trời tuổi thơ trong sáng, hồn nhiên, đầy rung cảm của mình.
Đã bao lâu rồi mình không ngẩn ngơ buồn vì một cơn mưa kéo ngang chiều chiều? Đã bao lâu rồi mình không bước đi trên con đường nho nhỏ đó, chạm tay lên những bông cỏ may, cúc dại?
Đã bao lâu rồi mình không ngước nhìn bầu trời xanh, áng mây trắng, cánh chim thư thả vút qua trên bầu trời để thấy lòng tự do thanh thản? Đã bao lâu rồi mình không yêu thương một cách chân thành, vui buồn vô tư, cho đi vô tư để thấy trái tim bồi hồi những nhịp ấm áp?...
Tôi hãi sợ ngày mình không còn rơi nước mắt nữa vì những buồn đau đã trải qua, không rơi nước mắt là tâm hồn đã chết. Nhiều khi, vì bước đi quá vội mà ta đã bỏ dở, đã quay lưng với những điều rất đẹp mình đã từng. Có lúc tôi đã nghĩ, những gì đã qua là bất khả vãn hồi, "mộng trùng lai không có thật trên đời" và một thời hoa niên bồng bột, ngây thơ mà giàu đồng cảm và rạo rực tình cảm ấy sẽ mãi chìm vào dĩ vãng. Ta đã đánh mất viên ngọc đẹp nhất đời mình và sẽ để mặc nó mắc kẹt ở vũng nước lặng đó của thời gian, từ từ bào mòn và hóa hơi.
Đúng là một thời đã qua không thể nào quay trở lại những kí ức đó, những tình cảm xôn xao đó vẫn luôn ở trong ta, lắng thành một âm vang ngấm sâu vào đá nếu trái tim ta có hóa đá, là một ngôi sao sáng lung linh vẫn chờ được ngưng kết sau những vụ nổ lớn của vũ trụ tâm hồn. Dù có bị cọ xước, đè nén bởi những vất vả, những tổn thương, trái tim ta vẫn khao khát yêu và được yêu, khao khát lần nữa được hồn nhiên như hoa cỏ, được buồn vì mưa qua... Khả năng yêu thương và đồng cảm luôn tàng ẩn trong những tầng đá tâm hồn.
Những kí ức tuổi thơ đẹp đẽ đó không biến mất khỏi ta mà vun đắp nên con người ta. Đứa trẻ đó hồn nhiên, giàu tình cảm đó vẫn luôn đồng hành cùng ta, vui cùng ta, buồn cùng ta trên từng chặng thăng trầm của cuộc đời, hãy luôn tin là như thế. Sau nhiều năm, hoài niệm lại một thời thơ thiếu đó, nghe lại một khúc nhạc xưa, ngắm lại một nỗi buồn xưa, ta bỗng nhớ, rất nhớ, ta bước gần lại bản chất chân thật, trong sáng của chính mình.
Sống là hành trình đi xa rồi tìm lại. Ta xa nhà để tìm về nhà. Ta xa vườn địa đàng thơ ấu đó và dành cả quãng đời còn lại để tìm ý nghĩa bản nguyên, hồn nhiên, chân thật của chính mình. Chỉ khác là ta đã trải nhiều hơn, trưởng thành hơn, thâm trầm hơn sau đó.
Đi xa là để trở về, dù có lỡ đi xa... Ta trở về bằng từng nhịp thở và lòng biết ơn với cuộc đời. Ta trở về với sự lắng nghe và đồng cảm với chính mình, với mọi người, với thế giới xung quanh. Lời ai đang thổ lộ với ta những tâm tình, lời gió gửi qua những xạc xào cây cỏ, lời của tình yêu gõ nhịp qua tiếng mưa rơi xuống mặt đất mênh mông. Thực hành lại sự để tâm, thấu cảm và yêu thương là con đường nhanh nhất để ta trở về.
Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.
© Lưu Thủy - blogradio.vn
Xem thêm: Thời Gian Sẽ Chữa Lành Mọi Vết Thương
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sau cơn mưa nắng sẽ về
Kể từ lúc biết tin căn bệnh quái ác sẽ tuyên án tử hình cho tuổi xuân còn đang dang dở của em, hình như tôi chưa từng thấy em để cho đôi chân mình được ngơi nghỉ ngày nào.

Mình muốn một tình yêu như vậy!
Họ không nói nhiều, không can thiệp quá sâu vào cuộc sống của nhau, không lãng mạn ngọt ngào, không hứa hẹn, không sở hữu, cứ thế hiện diện bên nhau, lắng nghe, an ủi.

Lỡ duyên
Trăng treo lẻ bóng bên đồi Gió ru khúc cũ nghẹn lời chia phôi Người đi để lại bồi hồi Ta ngồi đếm mãi một thời đã xa

Chia ly - khi khoảng cách không thể xoá nhoà ký ức
Cảm giác sắp chia ly ấy cũng thật khó giải thích. Có lẽ chỉ đơn thuần là cảm xúc trống vắng khi bàn ăn trong nhà thiếu đi mất một người thân thuộc, hay sự lạc lõng trong một không gian đã từng đầy đủ,... Chắc đó là sự hụt hẫng khi có những điều vốn tưởng chừng là vậy nhưng nay đã sắp không còn.

Tình khó phai
Em biết anh luôn là người yêu em và nghĩ cho em nhiều nhất. Nhưng anh à, em cần nên biết mọi chuyện đầu tiên chứ không phải giờ đây em là người sau cùng mới biết được.

Khi con muốn được yêu thương nhưng lại sợ mất gia đình
Không có gì đau lòng hơn việc chính những người ta yêu thương nhất lại không thể dang tay ôm lấy ta.

Khi mặt trời mỉm cười
Tôi thấy yêu làm sao mặt trời lúc đó, tôi thấy yêu làm sao những buổi sớm mai thật lắng đọng thật nhiều cảm xúc và những nguồn huyết mạch của cuộc sống cứ cuộn trào mãi trong tôi.

Người ơi
Em thích gọi anh là người ơi, chỉ là một tiếng gọi thật ngắn thật nhanh mà chứa đựng trong đó biết bao ân tình biết bao da diết của những tháng năm mình được quen nhau, mình được yêu nhau thật trọn vẹn.

Kí ức muốn lãng quên
Kí ức về cậu có lẽ là kí ức đời này tớ muốn quên nhất, cậu cũng có lẽ là người tớ muốn quên nhất...

Xem cuộc đối thoại chua chát của 2 mẹ con trong Khi Cuộc Đời Cho Bạn Quả Quýt, tôi thề sẽ không bao giờ nói "Mẹ sống vì con"
Đứa trẻ lớn lên trong “sự hy sinh của mẹ” sẽ không học được cách hỏi mình: “Mình muốn gì?”, mà chỉ biết hỏi: “Mình nên làm gì để cha mẹ vui?”