Phát thanh xúc cảm của bạn !

'Ký sinh trùng' - tiếng cười sâu cay về phân hóa giàu nghèo trong xã hội

2020-07-15 01:18

Tác giả: Austin Hân Nguyễn


blogradio.vn – “Ký sinh trùng” thu hút ngay từ cái tựa đề của nó. Bởi nhiều người nhầm tưởng đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng, nói về cuộc sống của những động vật ký sinh nhỏ bé. Nhưng Bong Joong Ho đã đánh lừa tất cả, bộ phim là một phản ánh sâu sắc về sự phân hóa giàu – nghèo trong xã hội Hàn Quốc,  là một vở bi kịch đen của xã hội hiện đại.

***

Parasite (Ký sinh trùng) – bộ phim làm nên lịch sử, khi là bộ phim không sử dụng tiếng anh đầu tiên “cuỗm” hẳn 4 giải thưởng danh giá tại Oscar 2020, trong đó có hạng mục “Phim hay nhất năm”, làm nức lòng người hâm mộ Hàn Quốc nói riêng và cả châu Á nói chung, gây bất ngờ lớn với làng phim ảnh thế giới, đưa tên tuổi đạo diễn Bong Joong Ho và dàn diễn viên lên một tầm cao mới.

“Ký sinh trùng” thu hút ngay từ cái tựa đề của nó. Bởi nhiều người nhầm tưởng đây là một bộ phim khoa học viễn tưởng, nói về cuộc sống của những động vật ký sinh nhỏ bé. Nhưng Bong Joong Ho đã đánh lừa tất cả, bộ phim là một phản ánh sâu sắc về sự phân hóa giàu – nghèo trong xã hội Hàn Quốc và là một vở bi kịch đen của xã hội hiện đại.

kst1

1.Cách ký sinh trùng xâm nhập vào vật chủ

Khán giả bị cuốn hút bởi sự tinh quái của gia đình nghèo này để “xâm nhập vào vật chủ” của mình, với mạch truyện tương đối nhẹ nhàng, ẩn chứa những thông điệp sâu sắc.

Đầu tiên, ta thấy được sự khác biệt giữa căn hộ xập xệ nhà ông Kim và căn biệt thự siêu sang của ông Park. Ở căn hộ tồi tàn đó, ngay cả cái bồn vệ sinh cũng cao hơn nơi ở ám chỉ một địa vị vô cùng thấp kém trong xã hội. Ta còn thấy, khi chuẩn bị phun thuốc xịt côn trùng, gia đình ông Kim cũng không thèm đóng cửa, vì họ muốn được hưởng ké, nó cho thấy về bản năng “ký sinh trùng” của họ, cũng ám chỉ tương lai họ sau này.

Đối với căn biệt thự nhà ông Park, nó quá cao, cùng một khu vườn rộng rãi. Ngay khi Ki-woo bước chân đến đây lần đầu, đạo diễn đã chọn một cảnh quay rất đẹp, nó khiến ngay cả khán giả cũng bị chói mắt, còn Ki-woo thì bị choáng ngợp trước cái sự xa hoa của nó, bởi cậu chưa từng được nhìn thấy bầu trời gần như thế này.

Điểm tiếp theo gây bí ẩn với phần lớn khán giả có lẽ là: điều gì ẩn chứa sau bức vẽ của Da-song? Về sau, ta biết, người đàn ông cậu vẽ trong tranh là chồng bà quản gia, mũi tên màu vàng chỉ lên, có lẽ ý cậu là người đó từ dưới lên, còn hình tam giác là túp lều cậu thường trốn khi sợ hãi.

Vết đen cậu vẽ thì sao? Người thổ dân da đỏ có một vết đen khi bị đánh đuổi ra khỏi vùng đất cha ông của họ. Phải chăng bức tranh của cậu bé cho thấy rằng cậu sợ một cái gì đó ngay trong chính ngôi nhà của mình?

kst2

Phần này, còn có một phân cảnh thể hiện được tài năng vượt bậc của Bong Joong Ho. Cảnh này xuất hiện vào gần cuối phần, khi gia đình nghèo này đang tính kế hoạch đưa người mẹ vào làm quản gia. Và từ lúc tính toán, cho đến lúc thành công, là 5 phút, với 60 cảnh quay thì quả là một nghệ thuật.

Đó là 5 phút với một nhịp điệu vô cùng lôi cuốn. Mỗi cảnh quay là một thông điệp, cũng như là dự báo cho những cảnh sau. Từ lúc Ki-woo biết bà quản gia dị ứng với đào, cho đến khi đầu độc bà. Kế đó, người cha phải lừa cô chủ giàu có, theo một kịch bản đã được Ki-woo lên kế hoạch từ trước. Cuối cùng, là khi người con gái bước xuống cầu thang, và kết thúc kế hoạch này một cách hoàn hảo.

Nếu ai để ý sẽ thấy, sau khi các ký sinh trùng xâm nhập vào vật chủ thành công, họ như có thêm động lực và sức sống vậy. Bằng chứng là vào đầu phim khi phát hiện có người đàn ông say xỉn tè bậy trước nhà, họ chẳng dám lên tiếng thì nay họ đã vùng lên, dám cất lên tiếng nói của mình.

Kết thúc của phần phim này, là niềm vui của gia đình nghèo khi làm chủ được căn biệt thự sang trọng, dù chỉ là một thời gian ngắn.

Và trong cái kết đó, ta thấy, gia đình ông Kim lôi toàn rượu mắc tiền ra uống, trong khi ở nhà, họ chỉ dùng bia rẻ tiền để ăn mừng. Còn gia đình giàu có kia, họ có cả một tủ rượu quý hiếm, mà chả bao giờ ta thấy họ dùng tới, họ chỉ dám dùng nước lọc, hay nước trái cây thôi? Ở đây, còn có một câu nói khiến người xem phải suy ngẫm “Không phải bà chủ vừa giàu có, vừa tốt bụng. Mà là vì giàu có, nên bà ấy mới tốt.”

kst3

2.Cuộc chiến của các ký sinh trùng

Biết gia đình ông Park không có ở nhà, bà Moon-gwang – quản gia cũ của gia đình này trở lại, nói là để quên đồ, xin được vào lấy. Rồi từ đây, mọi chuyện mới vỡ lẽ ra rằng, việc gia đình ông Kim mò đến ký sinh vào gia đình chủ tịch Park lại cướp đi nguồn sống của một ký sinh trùng khác – chồng bà Moon-gwang – người đã sống dưới tầng hầm căn biệt thự này hơn 4 năm qua.

Khi họ biết được sự thật về nhau, họ cãi vã, đe dọa nhau. Người xem có thể ủng hộ gia đình ông Kim nhưng lại cũng không thể trách gia đình bà quản gia cũ. Bởi tận sâu bên trong, họ đều là những ký sinh trùng như nhau, đều là những người nghèo đói, chỉ mong muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn. Người xem chỉ có thể cảm thấy chua xót cho họ, bởi cái nghèo.

Rồi bỗng nhiên, gia đình ông Park trở về, cuộc chiến phải kết thúc và phần thắng thuộc về gia đình ông Kim. Tuy nhiên, do Da-song đòi ngủ ngoài lều, nên vợ chồng ông Park phải ngủ trên sofa để trông chừng con. Do đó, ba bố con nhà ông Kim đang ở dưới gầm bàn đã nghe được cuộc trò chuyện đêm khuya của họ.

Hình ảnh đó cũng cho thấy sự khác biệt về giai cấp, người ở dưới, kẻ nằm trên. Và ông Kim nghe được họ bàn về cái mùi của ông. Mùi này được ông Park miêu tả là mùi của củ cải thúi, của giẻ giặt lau, của người đi tàu điện ngầm. Đó là mùi nghèo, mùi mà dù cho xà phòng, bột giặt nào cũng không thể rửa sạch.

kst4

Sau đó, trong trời mưa tầm tã, họ phải chạy về nhà. Đường về của họ là những bậc thang dài ngoằn đi xuống như xuống dưới đáy của xã hội. Và khi về tới nơi, căn nhà của họ đã bị ngập.

Trong cái tình cảnh đó, ta thấy được gì. Ông Kim – một người đàn ông nghèo với lòng tự trọng cao, ông chọn cứu chiếc huy chương – thứ có thể vớt vát lại lòng tự trọng của mình. Ki-woo – người tin vào số phận, chọn cứu hòn đá Min-hyuk tặng, bởi cậu cho rằng nó đem lại phú quý cho mình.

Còn Ki-jeong – đó là sự mặc kệ, lúc ở trong căn biệt thự sang trọng, cô nằm trong bồn tắm một cách thoải mái, ung dung, thì giờ đây, cô lại ngồi lên cái bồn cầu bẩn thỉu, phì phò hút điếu thuốc một cách bình thản.

Mới vài giờ trước, họ còn ngồi ngắm mưa, thưởng thức rượu rất thoải mái, giờ đây ngắm mưa có thể là một thú vui nho nhã của nhà giàu nhưng nó lại cướp đi tất cả của nhà nghèo.

3.Sự nổi dậy của ký sinh trùng, ký sinh trùng bị tiêu diệt và tái sinh

Điều đầu tiên ta quan tâm, đó là phân đoạn Ki-woo mang theo hòn đá đến căn biệt thự, đi xuống hầm, với mục đích kết liễu loài “ký sinh trùng” khác. Nhưng rồi, mọi chuyện đảo lộn, khi chồng bà Moon-gwang đang rất giận dữ vì Chung-sook đã xô vợ mình, khiến bà chết, hắn đã tấn công Ki-woo và dùng chính hòn đá cậu mang theo đập vào đầu cậu, rồi cầm lấy con dao trong bếp tiến thẳng ra bữa tiệc. Tới đây, ta thấy, hòn đá mà Ki-woo luôn xem là may mắn lại chính là thủ phạm của cái vết thương chí mạng trên đầu cậu.

Điều tiếp theo ta thấy, là khi Ki-jeong bị đâm một nhát dao chí mạng, còn Da-song chỉ bất tỉnh. Thế mà ông Park chẳng có thái độ quan tâm gì, ông chỉ yêu cầu đưa nhanh cho ông chiếc chìa khóa xe.

kst5

Sau đấy, khi lật xác chồng bà Moon-gwang lên để lấy chiếc chìa khóa rớt dưới đó, ông Park lại thể hiện thái độ khinh rẻ, ông bịt mũi lại, chỉ cầm chùm chìa khóa đấy bằng hai ngón tay. Tới đây, nhìn thấy cảnh tượng đó, ông Kim, từ một người biết giới hạn, từ một người còn chút lòng tự trọng, là do bản năng, do phản xạ hay do vô thức mà ông đã cầm lấy con dao đâm ông Park. Và tới một mức độ nào đó, ký sinh trùng cũng phải đứng lên và giết chết vật chủ của mình.

Như loài ký sinh trùng, chúng không chết, chỉ là khi vật chủ của chúng chết rồi, chúng đi tìm vật chủ mới. Sau khi gây án, ông đã trốn xuống căn hầm nhà ông Park, mỗi tối mò lên trộm đồ ăn sống qua ngày.

Kết phim, là khi Ki-woo đọc được lá thư của ông việc bằng mã Morse thông qua ánh đèn của ngôi nhà, là ước mơ của Ki-woo để giải thoát cha mình dù hiện tạin cậu và mẹ cậu vẫn đang sống trong cái ngôi nhà tồi tàn như trước.

kst6

Và sau tất cả, ta thấy, Bong Joong Ho đã dựng nên một tác phẩm quá sức hay. Cái hay của phim đến từ sự chân thực và logic. Mọi tình tiết được kết nối với nhau vô cùng chặt chẽ và hợp lí, chỉnh chu khiến người xem phải dính chặt vào ghế, nghẹt thở và theo dõi từng diễn biến trong phim.

Bộ phim đem đến những tiếng cười sâu cay, sự đồng cảm, chua xót cho phận nghèo. Chẳng thể nói ai tốt, ai xấu, chẳng thể nói ai đúng ai sai. Bộ phim khiến khán giả sau khi rời rạp cũng phải suy ngẫm thật nhiều, suy nghĩ thật nhiều về sự phân tầng lớp trong xã hội.

Rồi từ đây, mẹ con Ki-woo sẽ sống ra sao? Gia đình ông Park sẽ đi đâu? Rồi Min-hyuk khi biết chuyện này, cậu sẽ nghĩ gì? Liệu ông Kim sẽ sống như thế cả đời ư? Cùng hàng loạt những suy nghĩ cứ vấn vương trong đầu những người xem.

© Austin Hân Nguyễn – blogradio.vn

Xem thêm: Giải mã Ký sinh trùng

 

Austin Hân Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top