Cuộc sống hiện tại mà bạn đang chán ghét sẽ thành ký ức mà bạn chẳng thể quay về
2020-04-25 01:27
Tác giả:
Austin Hân Nguyễn
blogradio.vn - Đừng để trong tương lai, khi nhắc lại quá khứ là hiện tại, bạn cảm thấy tiếc nuối, như bạn đã tiếc nuối quá khứ bây giờ.
***
Đêm xuống, tôi lại thu mình trong căn phòng nhỏ. Một mình lắng nghe từng âm thanh của gió, tiếng xì xào của lá cây, tiếng xe rộn rã ngoài đường, tiếng cười nói của nhà bên cạnh. Nhiều lúc, tôi cũng không hiểu vì sao cứ ngây người ra, chẳng muốn làm gì, cứ muốn dành cho mình một khoảng lặng, để nhìn, để nghe và suy nghĩ.
Cuộc sống này nhanh quá, nó hối thúc tôi, kéo tôi theo cái dòng chảy không biết điểm dừng của nó. Nhiều lúc, tôi cứ tự hỏi: Tôi yêu thích công việc của mình chứ? Tôi có thực sự hứng khởi mỗi sáng khi bước chân khỏi nhà, bình an và nhẹ nhõm mỗi tối về? Nhìn chiếc đồng hồ trên tường, tôi biết rằng thời gian vẫn đang trôi đó thôi. Mỗi ngày, vẫn là cái vòng tuần hoàn công việc không có điểm dừng. Một tuần, hai tuần, một tháng,… Tôi thật sự mệt mỏi, cảm thấy cuộc sống này thật vô vị. Cứ tối đến, nỗi buồn và cô đơn cứ vây quanh.
Những lúc như thế, tôi cứ sống bám vào những ký ức đã qua như những mầm cây mọc rễ trên mảnh đất tâm hồn, thời gian làm sao có thể thiêu đốt, hay tàn phá được, thời gian chỉ làm cho những ký ức đẹp trong tim tôi cắm rễ sâu hơn, sinh trưởng tốt hơn. Thế nhưng đã gọi là ký ức, bất quá, đó chỉ là một giấc mộng đẹp, bất quá, đó cũng chỉ là một giấc chiêm bao khiến tôi không muốn thức dậy mà thôi.

Rồi bất chợt, tôi phát hiện ra rằng, khi nhớ lại những tiếng cười, cũng khiến ta phải rơi nước mắt… Vì sao ư?
Tôi không muốn nói mình là một đứa trẻ bất hạnh nhưng tôi cũng chẳng phải một đứa trẻ hạnh phúc đủ đầy. Tôi sinh ra trong một vùng quê nghèo, gia đình có bốn anh chị em, nhà nằm ở giữa một con mương, muốn đi đâu cũng phải dùng cái xuồng chèo đi. Dù vậy, tôi may mắn, tôi có một gia đình hạnh phúc, tôi có nhà để về. Gần nhà tôi có một dòng sông, hôm nào, tôi cũng cùng tía đi bắt cá, bắt tôm, ngủ ngoài đồng, ngoài ruộng. Giờ đây, nhìn lại dòng sông ấy, nó gợi ra cho tôi nhiều tiếng cười, nhưng nó cũng khiến tôi chạnh lòng. Tía tôi thì mất, dòng sông thì ô nhiễm, cá tôm chẳng còn. Giờ đây, mặt nước sông phẳng lặng cuộn trên những lớp sóng nhỏ, xô nhau lăn tăn, tạo nên những âm thanh nho nhỏ, tĩnh lặng, dòng nước cứ chảy, cuốn đi những ký ức tươi đẹp của tôi về nơi xa… Thế đấy, là tôi khóc. Tôi nhìn lại ngôi nhà năm xưa, ngôi nhà không còn xập xệ như trước, nó kiên cố hơn, là nơi sinh sống của tôi và má nhiều năm trời. Giờ, má tôi cũng mất, tôi ở một mình trong căn nhà đó. Tôi nhìn đâu, cũng thấy những tiếng cười năm xưa. Tôi nhớ lại, và tôi lại khóc. Đường xá thay đổi nhiều, nhìn những đứa trẻ cắp sách đi học, tôi nhớ lại những lần phải lội sông tới trường, người thì ướt nhẹp, mà vui lắm. Nhớ lại những tiếng cười với đám bạn, tôi lại khóc…
Giờ ngồi đây, tôi nghe gió, nghe lá cây, tôi nhớ con mương nhà mình ngày trước; tôi nghe tiếng xe ngoài đường rộn rã, tôi nhớ chiếc xuồng nhà mình ngày xưa; tôi nghe tiếng cười nói của nhà kế bên, tôi lại nhớ tía má rất nhiều… Thời gian tàn nhẫn thật, nó cướp đi quá nhiều thứ nhưng lại không cướp đi những ký ức của tôi. Vì vậy, tôi phải sống với nỗi buồn và cô đơn. Thời gian để lại cho tôi những ký ức vui vẻ đó, để tôi phải khóc khi nhớ lại những tiếng cười. Thật nghiệt ngã!

Trong trái tim mỗi người, ai chả có một góc khuất mà mặt trời không thể chiếu sáng được, là nơi rong rêu mọc um tùm. Tâm hồn ai chả là một dòng sông, càng sâu càng lặng lẽ. Đa phần, mọi người chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài, chứ không thể nào hiểu hết bên trong tâm hồn mỗi người. Bên ngoài, tôi là một cô gái mạnh mẽ, kiên cường, nhưng đó chỉ là lớp bọc bên ngoài để che đi sự cô đơn, mệt mỏi bên trong. Tôi chỉ có thể sống với những ký ức, cùng những tiếng cười ngày xưa.
Nhưng có lẽ tôi đã nhầm vì cuộc sống không cho ai gục ngã cả. Tôi vẫn còn quá hạnh phúc đối với nhiều người. Khi tôi ngồi đây, có một cốc trà trên tay, nhiều người lại chỉ mong có một giọt nước; khi tôi có một đôi giày, nhiều người lại đang đi chân đất; khi tôi đang ngồi trên một cái ghế thoải mái, nhiều người lại đang ngồi trên đường xin ăn; khi tôi vẫn có ăn mỗi ngày, nhiều người vẫn đang chết đói; khi tôi có một ngôi nhà để ở, nhiều người lại không có nơi để về; và khi tôi vẫn có những ký ức đẹp để nhớ lại, nhiều người lại không có;… Vậy mà tại sao, nhiều người nhìn lại những giọt nước mắt để nở nụ cười, còn tôi… tôi lại nhìn những tiếng cười để rồi nhỏ lệ. Có phải trước đây, tôi đã sống quá nhu nhược, tôi đã bỏ lỡ quá nhiều điều, để rồi giờ đây, tôi mới nhận ra, cuộc đời vẫn còn nhiều điều tốt đẹp lắm.

Kí ức là những kỉ niệm đẹp đẽ, được lưu lại mãi trong tim mỗi người. Dù vật đổi sao dời, kí ức cũng chẳng thể thay đổi, nó mãi là một giấc mộng. Vậy cớ sao, ta lại phải cứ nhìn về nó, rồi lại hối tiếc, rồi lại buồn bã, hãy nhìn nó, để lấy thêm động lực để đứng lên, để đừng gục ngã giữa cuộc đời này. Quá khứ là chẳng thể thay đổi được, do đó hãy sống thật tốt ở hiện tại, bởi hiện tại mà bạn chán ghét, sẽ chính là quá khứ mà tương lai bạn chẳng thể trở về.
Hãy sống bằng tất cả đam mê, đừng sợ thất bại, đừng bị khuất phục trước cuộc sống. Chúng ta chỉ có một lần để sống, chỉ có một thời thanh xuân thôi. Đừng để trong tương lai, khi nhắc lại quá khứ là hiện tại, bạn cảm thấy tiếc nuối, như bạn đã tiếc nuối quá khứ bây giờ vậy.
© Austin Hân Nguyễn - blogradio.vn
Xem thêm: Cứ ngỡ là tình cờ, nào ngờ là định mệnh
Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.













